Dược Thần

Chương 1120: Cơ Ách Lạp Tư




Đồng thời hắc sắc lực lượng cổ quái trong thân thể Kiệt Sâm lập tức giao hòa cùng lam sắc viên cầu, ba linh châu khác trong đầu Kiệt Sâm cũng điên cuồng xoay tròn.

- Oanh!

Một cỗ lực lượng cường hãn từ trong thân thể Kiệt Sâm lập tức bộc phát, cỗ lực lượng trùng kích vào trong tinh thần hải của Kiệt sâm, dưới cỗ lực lượng đáng sợ trùng kích, một cảm giác mê muội mãnh liệt tràn ngập trong đầu của hắn.

Lúc trước khi Kiệt Sâm hấp thu Thổ Linh Châu, vẫn có thể chống cự được một thời gian ngắn, hiện tại thực lực Kiệt Sâm đã càng mạnh hơn xưa vì vậy Thủy Linh Châu phóng xuất ra uy lực cường đại làm cho hắn vẫn có thể cắn chặt răng kiên trì.

Một cỗ lực lượng đáng sợ trùng kích vào trong đầu hắn, linh hồn cường đại của hắn chấn động, nhưng hắn vẫn chịu đựng không làm cho mình bị hôn mê, chỉ lợi dụng lực trùng kích đáng sợ của Thủy Linh Châu rèn luyện linh hồn của chính mình.

Ngay trong thời điểm Kiệt Sâm đang đau khổ chèo chống…

- Hoa…

Tiếng vang cuồng bạo của dòng nước chảy xiết đột nhiên vang lên ngay trên đỉnh đầu Kiệt Sâm, không biết đã phát sinh chuyện gì Kiệt Sâm không khỏi nghi hoặc nhìn lên trên đầu mình.

Vừa nhìn, hai mắt Kiệt Sâm lập tức trợn tròn há to miệng.

Cái chụp trong suốt bao bọc cung điện không biết đã biến mất từ lúc nào, nước biển ngập trời phảng phất như bầu trời sụp đổ hướng chỗ Kiệt Sâm hung hăng áp xuống.

- Oanh!

Trong khoảnh khắc nước chảy tràn đến sắp chôn vùi hết thảy, trong lực trùng kích đáng sợ, rốt tục Kiệt Sâm đã không còn ngăn cản nổi Thủy Linh Châu trùng kích trong đầu đã truyền ra một cảm giác mê muội mãnh liệt.

- Đáng giận, rốt cục là ai động vào Thủy Linh Châu quấy nhiễu Cơ Ách Lạp Tư đại nhân ngủ say, tội đáng chết vạn lần!

Trong cơn mê muội cực lớn, trong đầu Kiệt Sâm đột nhiên vang lên thanh âm gầm lớn uy áp đáng sợ, tiếng quát phẫn nộ làm tâm thần Kiệt Sâm không khỏi kích động, cơ hồ thiếu chút nữa bị hộc máu.

Sau một khắc, Kiệt Sâm hoàn toàn lâm vào trong hôn mê.

Ngay trong lúc Kiệt Sâm hấp thu Thủy Linh Châu bị hôn mê…

- Kiệt Sâm đã đi vào thời gian dài như vậy, vì sao còn chưa đi ra, sẽ không xảy ra chuyện gì đi chứ?

Trên bầu trời, Lam Nguyệt Cổ Sâm nhìn xuống vòng xoáy đen kịt bên dưới, trên mặt không khỏi hiện lên tia lo lắng.

Từ khi Kiệt Sâm tiến xuống vòng xoáy bên dưới, Lam Nguyệt Cổ Sâm vẫn ở bên ngoài chờ đợi, cho dù nàng tràn đầy lòng tin đối với Kiệt Sâm, tin tưởng hắn sẽ không để bản thân lâm vào nguy hiểm, thế nhưng chờ đợi thời gian dài như vậy cũng không thấy Kiệt Sâm xuất hiện, trong lòng nàng vô cùng lo lắng.

Lần này thời gian Kiệt Sâm tiến nhập vòng xoáy lâu hơn lần trước rất nhiều, dựa theo kinh nghiệm lần trước cho dù đáy biển có sâu hơn nhưng thời gian dài như vậy hắn cũng phải đến đích.

- Không được, ta phải xuống xem một chút!

Chờ đợi thêm một lát, rốt cục Lam Nguyệt Cổ Sâm không nhịn được nữa hướng vòng xoay bay xuống.

Còn chưa đợi nàng kịp lao xuống, chỉ nghe…

- Oanh long long…

Một tiếng nổ vang cực lớn từ sâu trong đáy biển mạnh mẽ truyền lên, một cỗ linh lực cường đại kinh người từ tận sâu trong đáy biển lan tràn, trong tiếng nổ vang cực lớn, vòng xoáy khổng lồ đồ sộ giống như tòa lầu cao ngất ầm ầm sụp đổ, lập tức hỏng mất.

Vô tận nước biển từ khắp bốn phương tám hướng vọt tới tràn vào bên trong vòng xoáy, trong khoảnh khắc vòng xoáy không ngừng xoay tròn lúc trước đã hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn lại sóng biển đang không ngừng dâng tràn.

- A…

Lam Nguyệt Cổ Sâm hoảng sợ ngây người.

- Kiệt Sâm…

Đột nhiên trong miệng nàng thét to, giống như phát điên xông thẳng xuống biển.

- Bồng!

Nước biển văng lên tung tóe, thân thể Lam Nguyệt Cổ Sâm giống như viên đạn pháo chui thẳng vào trong đáy biển, đồng thời lao nhanh xuống dưới, nhưng nàng vừa tiến vào trong nước biển một cỗ hàn ý lạnh thấu xương xâm nhập vào trong thân thể của nàng, đồng thời một cỗ lực lượng cường đại đáng sợ từ bốn phương tám hướng đè ép lấy Lam Nguyệt Cổ Sâm.

Thật giống như Lam Nguyệt Cổ Sâm không phải tiến vào trong nước biển mà vào trong một vùng biển cả do thủy ngân cấu tạo thành.

Thân hình Lam Nguyệt Cổ Sâm không hề dừng lại, linh lực phóng thích, quanh người nàng hiện lên một tầng bảo hộ đồng thời toàn thân lao thẳng xuống đáy biển.

Nhưng làm Lam Nguyệt Cổ Sâm cảm thấy sợ hãi chính là cỗ hàn ý kia càng lúc càng lớn, đồng thời lực lượng đè ép càng lúc càng mạnh, ngay khi nàng mới tiến vào đáy biển được chừng ba trăm thước thì vòng bảo hộ quanh người nàng đã bắt đầu bị đè ép tới vặn vẹo.

Nhưng Lam Nguyệt Cổ Sâm không hề để ý tới, nàng cắn chặt răng hướng bên dưới lao xuống.

Rốt cục khi nàng tiến xuống được năm trăm thước.

- Bồng!

Vòng bảo hộ quanh người Lam Nguyệt Cổ Sâm hoàn toàn phát nổ, nước biển trong nháy mắt tuôn về người nàng, bao phủ nàng bên trong.

Lạnh, một cỗ hàn ý lạnh thấu xương lập tức lan tràn khắp toàn thân Lam Nguyệt Cổ Sâm, làm cho nàng lạnh run lên.

Đồng thời một cỗ lực lượng áp bách không sao tưởng tượng nổi từ khắp bốn phương tám hướng đè ép tới thân thể Lam Nguyệt Cổ Sâm, đem ngũ tạng lục phủ áp bức muốn nghiền nát, trong miệng chảy tràn máu tươi.

Chỉ thoáng chốc Lam Nguyệt Cổ Sâm cảm giác đầu óc mình trở nên hỗn loạn, thân thể tràn ra máu tươi, toàn thân không tự chủ được muốn chìm xuống dưới.

- Không xong!

Trong nguy cơ, Lam Nguyệt Cổ Sâm cắn chặt răng, Thanh Mộc Thần Trượng trong tay huy động bao bọc quanh thân mình, thủy hệ pháp tắc kinh người tán dật, bảo hộ thân thể nàng, toàn thân phóng lên trời…

Một lát sau trên mặt biển.

- Hoa!

Trong tiếng nổ vang, một thân ảnh từ dưới đáy biển phóng lên không khiến bọt nước văng cao tung tóe khắp nơi.

Thân ảnh vừa xuất hiện lập tức thở hổn hển, toàn thân lạnh run rẩy, mái tóc kết thành băng, khóe môi hiện rõ máu tươi, chính là Lam Nguyệt Cổ Sâm vừa thoát khỏi nguy cơ dưới đáy biển.

Lam Nguyệt Cổ Sâm vừa thoát ra, trong mắt tràn đầy nỗi lo lắng nhìn xuống mặt biển, khi vòng xoáy thông đạo còn tồn tại nàng còn có thể xuống được một ngàn năm trăm thước, nhưng trong nước biển áp bách ngay cả năm trăm thước nàng cũng không cách nào kiên trì.

- Kiệt Sâm, ngươi nhất định phải sống sót!

Trong miệng của nàng thì thào, hai tay siết chặt, trong mắt tràn đầy nỗi lo lắng nhưng đành bất lực.

Nơi này là một trong bảy cấm địa của đại lục, trung tâm Thất Tinh Hải, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cho dù trong nước biển cũng trải đầy nguy cơ, nếu không phải thực lực của Lam Nguyệt Cổ Sâm thật cường đại hoặc nàng có chút do dự chậm trễ khi gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ nàng vẫn lạc dưới đáy biển mà không ai phát hiện.

Thất Tinh Hải, bất kỳ địa phương nào cũng tràn ngập nguy hiểm, không cho phép người có nửa điểm sơ sẩy!

Ngay khi Lam Nguyệt Cổ Sâm đang vô cùng lo lắng, tận sâu trong đáy biển.

Trên mảnh đất trống trước Thủy Linh Điện, hiện tại Kiệt Sâm đang lẳng lặng nằm yên nơi đó, từng đạo lam sắc quang mang đang không ngừng chớp động trên thân thể hắn.

Giờ phút này Thủy Linh Điện đã bị nước biển vô tận bao phủ, nhưng chung quanh Kiệt Sâm lại có một cái chụp vô hình đường kính ước chừng hai thước bao bọc lấy hắn, không cho nước biển tràn vào.