Viên kẹo Nhiếp Hàn Sơn cho, Ôn Chước Ngôn cất nó trong hòm thuốc.
Cũng không phải là không nỡ ăn, nhưng cảm giác nó mang lại cho cậu cũng giống với một viên thuốc vậy, cứ mỗi khi khó chịu gì đó, chỉ cần lấy ra nhìn một cái hoặc là uống vào thì đều có thể thấy tốt hơn.
Cũng tựa như cảm giác mà người tên Nhiếp Hàn Sơn này cho cậu vậy.
Một khi đã hạ quyết tâm, Ôn Chước Ngôn đều sẽ là người chủ động và cực kỳ kiên quyết.
Số điện thoại của Nhiếp Hàn Sơn cậu đều đã có, lưu lại để khi gặp sẽ lấy cớ — mời hắn một bữa cơm.
Chỉ cần song phương không chán ghét nhau thì ăn một bữa rồi là có thể ăn bữa tiếp theo, cứ như vậy thì kết thân chỉ là chuyện cỏn con.
Nếu không phải có chút chuyện thì cậu đã gọi từ lâu rồi.
Nói một cách đơn giản, từ khi mâu thuẫn giữa mẹ và cha dượng ngày càng gay gắt, cậu thường dựa vào mấy thứ bạo lực để giải tỏa cảm xúc.
Sau này trưởng thành, biết thu liễm lại rồi thì cậu lại ỷ lại vào phim — không phải là cậu chưa từng thử come out, nhưng là làm không nổi.
Hồi trung học thì cậu học ở một thị trấn nhỏ nơi ông bà ngoại sống.
Lại còn là học ngoại trú nên không lo lắng về vấn đề bạn cùng phòng.
Lúc vừa mới vào đại học thì bị bạn cùng phòng gặp được.
Hai đứa Mạnh, Hứa thì chỉ cười cợt nhưng Lương Hiếu Thành có vẻ có chút để ý.
Kể từ đó trở đi, cậu cẩn thận gấp bội, duy trì đến tận nay.
Trách thì trách gần đây gần đây mệt mỏi chuyện quay phim nên cả tinh thần và thể xác đều có chút nghẹn ứ, cả người đều đờ đẫn, đến mức USB gửi video với USB thường dùng cũng lẫn lộn.
Lúc Lương Hiếu Thành trả lại USB cậu còn có chút ngây người, nhưng cũng chỉ thấy cậu bạn kia vẫn bình tĩnh như thường, nói là vừa rồi vội sao chép bài để gửi cho Giải Tư nhận xét mà không thấy USB của mình đâu nên mượn của cậu.
Bởi vì chiếc USB này lúc nào cũng để trong ngăn khóa, chưa từng để làm gì khác nên nhưng tệp tin kia không hề có mật mã.
Tuy nói trong lòng run sợ nhưng cậu cũng thấy có chút may mắn.
Dù sao thì dựa vào tính cách của Lương Hiếu Thành, cậu ta cũng sẽ không tự tiện xem tệp tin của người khác.
Nhưng nào ai ngờ.
Từ đó trở đi, cũng không phải hai người không có chạm mặt, nhưng thời gian Lương Hiếu Thành về phòng ngủ bắt đầu ngắn lại.
Một tuần sau, ngay đúng hai ngày trước hôm sinh nhật của Ôn Chước Ngôn, Lương Hiếu Thành thuê một phòng trọ ở gần trường, nói là để tiện làm bài nghiên cứu khóa luận hơn.
Lúc ngồi uống, Lương Hiếu Thành vẫn không nói lời nào, tuy cũng không về sớm nhưng người tinh mắt đều có thể nhìn ra cậu ta có chút khó chịu.
Lúc vào nhà vệ sinh trống rỗng, một thanh niên học tại chức thì thầm hỏi cậu, liệu có phải Lương Hiếu Thành có khuynh hướng tình dục hơi lạ không? Nói thẳng ra thì không dễ nghe, nhưng vì biết tính cậu thoải mái nên người ta cũng không kiêng nể gì.
Thấy cậu ngây ra đấy, người kia mới nói tiếp: "Hôm Giải Tư nhận xét video sản phẩm cậu không đi à?"
Hoàn thành bản draft thì bình thường mọi người đều mang video đến phòng của Giải Tư để nhờ y nhận xét, hướng dẫn.
Theo lời vị này kể thì hôm đó Giải Tư lại trùng hợp phải đi họp ở trường nên để nghiên cứu sinh của mình thế vào.
Vì người đông quá nên cô nàng kia luống cuống tay chân, lúc mở thư mục lại bấm nhầm vào video của Ôn Chước Ngôn.
Mặc dù lời nhắc đóng lại của Lương Hiếu Thành đến kịp thời, thế nhưng mấy hình ảnh gây sốc kia vẫn đập vào mắt mấy sinh viên đang ở quanh máy tính.
Khi đó sắc mặt Lương Hiếu Thành trông rất tệ.
Tâm trạng Ôn Chước Ngôn có chút rối loạn, lúc về phòng lập tức nhắn tin giải thích với Lương Hiếu Thành.
Đối phương không trả lời, mà lúc về lại là chú tới đón nên cậu vẫn chưa có cơ hội nói chuyện trực tiếp với người ta.
Sau đó cậu cũng đã tìm hẹn cậu chàng để nói chuyện nhưng vẫn không có hồi âm.
Hứa Bác hồn nhiên, trừ game ra thì cái gì cũng kém.
Chỉ có Mạnh Uyên là phát hiện ra điểm khác lạ, đơn độc tới tìm Ôn Chước Ngôn để nói chuyện: "Cãi nhau?" Sau đó hạ giọng, "Tên nhóc kia lại xấu tính à?"
Thành tích của Lương Hiếu Thành lúc nào cũng nổi trội xuất sắc, thế cho nên cũng có chút tự cao tự đại.
Tính cách đối lập với Ôn Chước Ngôn như vậy cho nên không ai nghĩ vấn đề sẽ nằm ở cậu.
Ôn Chước Ngôn không giải thích, chắc Lương Hiếu Thành cũng kín miệng, nên Mạnh Uyên rốt cuộc cũng không hỏi được gì.
Nói đến đây, khi Nhiếp Hàn Sơn xuất hiện, cậu còn cho rằng đối phương là đặc biệt tới đây.
Kết quả là sau đó lại nghe được có người lén nói chuyện với hắn, nói là tới đây làm việc.
Làm việc gì? Công việc đa phần đều sẽ không đến những nơi nhỏ bé như này.
Đây chính là việc tư, là bị người mời, cho nên có muốn phô trương cũng khó mà được.
Trên xe thì Nhiếp Hàn Sơn cũng hay nói như trước, khiến cho ngay cả Mạnh Uyên cũng thích hắn.
Cậu thì lại bỗng nhiên rất không muốn mở miệng, mà im lặng ngồi bên thì lại càng dễ dàng quan sát hơn.
Ngắm cả một đường, thu hoạch không ít.
Ví như sau tai trái của Nhiếp Hàn Sơn có một nốt ruồi rất nhỏ, một chùm tóc ngắn kín đáo trên đỉnh cuộn tóc hơi cuộn lại.
Lại ví như hắn thích dùng tay trái sờ túi nên bật lửa là ở bên túi quần trái.
Hoặc ví như trên chiếc chìa khóa xe của hắn là móc chìa khóa cậu đã tặng.
Vừa xuống xe là cậu bắt đầu thấy khó chịu trong người.
May mà cũng hay về muộn nên cậu đã quen trèo cổng, có như thế mới không tới mức quá phèn trước mặt Nhiếp Hàn Sơn.
Bệnh trạng ập đến như núi lở, nửa đêm lạnh quá tỉnh dậy, cậu mới phát hiện mình sốt rồi.
Kết quả lại là ốm trận này như thể do Nhiếp Hàn Sơn sắp đặt trước.
Hắn vừa gọi điện thoại tới, buổi chiều cậu đã hạ sốt hoàn toàn.
Ngày xưa thì phàm cứ ốm là cậu sẽ ốm dài, ốm đến mức gầy mất mấy cân, nhìn như con ma mới khỏi.
Lần này ngay cả Hứa Bác cũng thấy kỳ quái: "Dạo này cậu luyện được bí thuật gì à?"
Bí thuật thì không có nhưng cơ thể thì không chịu thua thiệt dù chỉ một phần.
Vừa hạ sốt thì cổ họng rát hết ba ngày, mấy triệu chứng cảm lạnh thông thường cũng phải kéo dài gần một tuần không hơn không kém.
Quá trình hậu kỳ của video trước đã gần kết thúc, gửi cho Giải Tư xem qua thì chỉ cần thêm mấy cảnh nữa là được, toàn bộ công việc của cậu coi như là xử lý hoàn tất.
Sống yên ổn thêm mấy ngày, xác nhận không phải quay thêm cảnh nào nữa, cậu mới liên hệ Nhiếp Hàn Sơn, chuẩn bị trả máy, thuận tiện mời người ta đi ăn bữa cơm luôn.
Lúc trước nói cuối tháng chỉ có thể mời người ta đi ăn xiên nướng chỉ là nói đùa thôi, dù sao thì bữa trước hắn mời cậu như vậy thì cậu mời lại cũng không thể qua loa.
Thế nhưng cậu cũng vẫn chỉ là sinh viên còn đang ăn bám gia đình, gia cảnh cũng không quá giàu có, không cần phải sĩ diện.
Thế cho nên để chọn địa điểm ăn cơm, cậu vẫn ngồi nghiền ngẫm mất hồi lâu.
Kết quả lại là Nhiếp Hàn Sơn bảo cậu không cần phải đi đường xa, tan tầm là hắn sẽ tự mình qua lấy đồ.
Ôn Chước Ngôn có chút ngắc ngứ, bản thân mình mượn đồ mà còn để người ta phải chạy xa vạn dặm tới để lấy, huống hồ đấy còn là sau một ngày làm việc nữa.
Nhiếp Hàn Sơn không cho cậu chỗ tranh luận: "Vừa ốm dậy cũng đừng nên chạy loăng quăng chứ?" Sau đó nói tiếp, "Ôn đại ca?"
Cũng không biết là hắn hỏi thăm được ai hay là tự mình phát hiện ra.
Ôn Chước Ngôn dở khóc dở cười, đành phải thuận theo.
Chiếc Mercedes-Benz sáng loáng vẫn đậu trong con ngõ nhỏ đông đúc ngoài cổng bắc.
Nhiếp Hàn Sơn hình như mới cắt lại tóc, hai bên thái dương gần như bị san bằng, trông trẻ trung và năng động hơn hẳn.
Hắn đang đứng bên ngoài xe, lưng dựa vào cửa, miệng cắn điếu thuốc chưa châm lửa, tay trái cắm túi quần, tay phải nghịch điện thoại di động.
Đối diện là một quán trà sữa vắng vẻ, tiếng chuông gió ở cửa quán thỉnh thoảng leng keng theo cơn gió nóng.
Cô gái nhỏ trông quán đang nép vào sau quầy, ôm má, đối diện với con phố nhỏ ồn ào cách Nhiếp Hàn Sơn, mặt đối mặt với chiếc điện thoại di động của mình.
Nhiếp Hàn Sơn vừa cao lại vừa đẹp trai, cực kỳ dễ thấy trong đám sinh viên đi dép tông chạy qua chạy lại.
Ôn Chước Ngôn đứng từ xa đã thấy hắn, bắt chọn được toàn cảnh hình ảnh này, còn cảm thấy có thể làm quảng cáo trên App nữa, tiêu đề sẽ đặt là: "Cuộc gặp gỡ giữa cô gái trà sữa và xe Mercedes-Benz."
Nhưng đấy là nếu Nhiếp Hàn Sơn không mặc cái áo phông ngắn tay màu hường bẩn thỉu này.
Bây giờ thì cậu thật sự tò mò về cái tủ quần áo của Nhiếp Hàn Sơn rồi.
Lúc cậu đi tới gọi một tiếng "Nhiếp ca" thì đối phương mời dời lực chú ý khỏi di động mà quay lại đánh giá cậu, "Nhanh thế."
Lúc gọi cho Ôn Chước Ngôn, hắn báo mình đã ở cổng bắc rồi, làm cho Ôn Chước Ngôn lại ngượng ngùng một phen.
Theo lý thì cậu hẳn phải là người xuống chờ hắn mới đúng.
Ôn Chước Ngôn cười cười, đưa máy ảnh và giá ba chân cho hắn, thuận tiện liếc nhìn màn hình di động của hắn, thì ra là đang chơi game.
Cất đồ vào trong xe, Nhiếp Hàn Sơn đánh giá chung quanh một phen, nói: "Ăn gì đây?"
Ôn Chước Ngôn nhớ rõ lần trước cùng nhau ăn lẩu, Nhiếp Hàn Sơn có thể ăn cay khá tốt, bèn hỏi hắn có thể ăn tôm khô không.
"Vừa khỏi bệnh mà ăn dầu mỡ thế có được không vậy?"
Ôn Chước Ngôn cười nói: "Em còn không hiểu chính cơ thể của mình nữa chắc?"
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Muốn ăn sao?"
Ôn Chước Ngôn gật đầu: "Vâng, em muốn ăn."
Nhiếp Hàn Sơn lắc đầu, đành thỏa hiệp.
Nghề kinh doanh tôm khô chua cay này không phổ biến, nhiều người trong trường không ăn được cay.
Vậy nên để kiếm được chỗ ăn, Ôn Chước Ngôn phải chỉ đường cho Nhiếp Hàn Sơn.
Cửa hàng có hai tầng, nằm ngay ngoài chỗ khu phố phía bắc.
Ông chủ và Ôn Chước Ngôn cũng coi như quen biết.
Nhưng không may là có một ngành ban đang tổ chức sự kiện, bao trọn tầng hai.
Tầng một chật ních khách lẻ, không còn một bàn trống nào.
Tình huống trăm năm khó gặp này làm hai người ngỡ ngàng, ngã ngửa.
Ôn Chước Ngôn vào quán tìm bàn trống, xem liệu có ai sắp tính tiền rời đi không.
Còn chưa kịp thấy thì Nhiếp Hàn Sơn đã ngăn cậu lại, bảo cậu chọn bừa một quán khác đi, hắn không quan tâm, còn cứ quăng quật như này thì hắn sắp đói rồ lên rồi.
Ôn Chước Ngôn suy nghĩ một chút mới nói: "Hay là em mời anh ăn bún trước nhé? Không phải điêu chứ quán bún ốc kia là đỉnh nhất đó."
Đen thôi đỏ quên đi, bún ốc hết.
Nhưng thật ra cũng không lạ, trường cậu rất ít quán ngon, quán bún ốc đối diện này còn được diễn đàn trường đánh giá là một trong 50 quán ăn hàng đầu thành phố.
Quanh co lòng vòng lại về đến ngoài cổng bắc, cô gái trà sữa vẫn đang nghịch điện thoại di động, quán bún ốc yêu thích của Ôn Chước Ngôn kế bên đó thì đông nghịt người.
Nhưng cũng may đa số là đóng gói mang về, cửa hàng lại có hai tầng mà tầng hai thì đang vắng vẻ.
Ôn Chước Ngôn gọi hai bát mì lớn, hai phần trứng rán, một đĩa chân gà ướp và hai quả trứng kho da hổ, rồi yêu cầu nhân viên mở hai chai Sprite thủy tinh.
Cậu cũng giới thiệu cho Nhiếp Hàn Sơn luôn: "Mấy chai thủy tinh này thì ngay gần trường là tìm được, cũng được mọi người chuộng lắm."
Nhiếp Hàn Sơn quay đầu dặn dò nhân viên: "Đừng thêm măng chua nhưng nhớ thêm cay nhé." Sau đó mới nhìn Ôn Chước Ngôn, cười nói, "Hoài niệm ghê."
Thời tiết oi bức, quán chật kín bàn ghế, không gian chật hẹp lại bốc lên mùi măng chua trộn lẫn với mùi ốc nước ngọt, tạo thành một thứ mùi kỳ quái nên mới chỉ vừa ngồi xuống là khách đã mồ hôi nhễ nhại.
Ôn Chước Ngôn thò tay đi bật cái quạt bên cạnh, nghe thấy Nhiếp Hàn Sơn nói mà khựng tay lại: "Anh ăn bún ốc mà không thêm măng chua sao?"
Nhiếp Hàn Sơn gật đầu: "Anh thích thế."
Ôn Chước Ngôn chớp chớp mắt.
Nhiếp Hàn Sơn cười rộ lên, thò tay đến trước trán cậu mà búng một cái, "Không được rồi, bạn học tiểu Ôn à.
Sao mà một cậu trai lại có thể đáng yêu như này chứ?"
Tiếng hắn cười không lớn mà tiếng nói chuyện cũng thế.
Ôn Chước Ngôn vẫn đứng vững, nhưng hai bên tai lại có hơi nóng lên.
Cũng chỉ có Nhiếp Hàn Sơn mới khen một thanh niên trai tráng đã đầu hai như cậu là đáng yêu mà thôi..