Trong lúc Ôn Chước Ngôn đi công tác, lại thêm một nghi phạm khác đã bị bắt đi quy án.
Triển lãm diễn ra tổng cộng trong hai ngày, nhưng Sở Kiêu đi xã giao qua lại với mấy người quen trong triển lãm đã tốn trọn hai ngày, chuẩn bị về lại đúng lúc gặp một trận tuyết lớn do luồng không khí lạnh gây ra, chuyến bay cũng vì thế mà dừng hoạt động.
Bởi vậy nên ông chủ Sở được dịp khẳng khái một phen, tự mình bỏ tiền túi ra mời mấy người đi theo ăn uống một bữa, còn thả cửa để mọi người tự ra ngoài dạo vài vòng.
Nhưng mà tuyết đang rơi dày thế này, đừng nói là lượn lờ tham quan, ngay cả ý định dạo quanh trung tâm thương mại mấy đồng nghiệp nữ cũng bỏ luôn.
Buổi tối hôm đó vì ăn được bữa lẩu mà mọi người phải khoác một thân gió tuyết trở về, đến lúc vào phòng sưởi rồi mà Ôn Chước Ngôn vẫn còn run rẩy không ngừng.
Cậu ở cùng phòng với một nhiếp ảnh gia, đối phương hơn cậu mười tuổi, vì vậy Ôn Chước Ngôn nhường người ta tắm trước.
Người kia rốt cuộc cũng là không chịu nổi lạnh, khách sáo đôi ba câu rồi vào tắm rửa trước.
Chuyến công tác này ngay cả áo lông cậu cũng không mang theo, vẫn là phải đi mua tạm.
Ôn Chước Ngôn cởi chiếc áo vướng víu trên người, kéo vali ra lấy vỉ thuốc cảm, trực tiếp bỏ vào miệng nuốt xuống.
Sau đó cậu bật TV lên, bò vào trong ổ chăn chuyển kênh, lúc này chính là thời gian phát sóng của các chương trình giờ vàng, chuyển đi chuyển lại không phải kịch cách mạng cũng là phim truyền hình.
Vị nhiếp ảnh gia kia tắm gội đã hơn nửa tiếng đồng hồ, mấy chương trình TV lại quá nhàm chán chẳng có gì để xem, Ôn Chước Ngôn bất tri bất giác ngủ thiếp đi, cuối cùng là phải để người ta đánh thức.
Trưởng bối trước mặt quan tâm: "Tắm qua cho ấm người rồi hẵng ngủ tiếp, đừng để bị cảm lạnh."
Mượn lời của vị nhiếp ảnh gia kia, ngày hôm sau Ôn Chước Ngôn liền phát sốt, lúc tỉnh lại người đã nằm trong bệnh viện, nhiếp ảnh gia kia ở lại trông chừng cậu, nói cậu bị viêm phổi.
Vừa sốt liên tục lại vừa ho khan, cái tay bị gãy còn chưa kịp lành lại, sự đen đủi này của cậu diễn ra trong suốt một tuần.
Sở Kiêu vốn có ý tốt đưa người mới đi công tác để lấy thêm kinh nghiệm, cuối cùng lại nháo thành ra thế này, ruột gan anh ta cứ cồn cào hết cả lên.
Nhưng tựu chung lại còn có giao tình với Giải Tư và Nhiếp Hàn Sơn, vậy nên anh ta cũng tự mình đem quà đến tặng hỏi vài lần.
Vài ngày sau tuyết lớn biến thành bão tuyết, tuyết tai khiến cho mấy vùng thôn trang lân cận gặp chuyện không may, đường quốc lộ tắc nghẽn, đường sắt cũng ngừng hoạt động, một đoàn mấy người bọn họ xem như bị vây lại ở trong nội thành.
Thời gian Ôn Chước Ngôn ngủ còn nhiều hơn là tỉnh, tình hình gần đây đều là do nghe mấy đồng nghiệp thay phiên chăm sóc nói cho.
Đám người Quan Hạc cùng bên Thịnh Mẫn Hoa đều gọi điện hỏi thăm, nhao nhao dặn dò cậu an tâm dưỡng bệnh, cho dù đường có thông rồi cũng đừng vội trở về.
Người nói chuyện điện thoại với cậu nhiều nhất là dì Nhiếp, bà lải nhải tính ra bao nhiêu bài thuốc, muốn cậu nhờ đồng nghiệp đi tìm mua mà uống.
Ôn Chước Ngôn ra chiều đồng ý hết, thời gian còn lại thì dùng để trấn an bà.
Ôn Chước Ngôn vẫn tương đối tin tưởng vào chủ nghĩa siêu hình.
Căn cứ vào tình trạng thể chất của cậu, cái loại bệnh này ước chừng không thể khỏi trong chỉ hơn nửa tháng được, nhưng mà cơn sốt đã hạ xuống vào ngày mà tuyến đường sắt thì đã thông xe.
Tin tức cậu được nhận kèm theo là tất cả các nghi phạm trong vụ bắt cóc đều đã bị bắt lại, anh cảnh sát trò chuyện dông dài cùng cậu một lúc qua điện thoại, nghe nói cậu vừa phải hứng chịu ở vùng bão tuyết vừa bị viêm phổi bèn khẩn thiết an ủi.
Thần kinh của người bị bệnh thường yếu ớt, Ôn Chước Ngôn cũng nói nhiều hơn so với lần trước một chút: "Tôi nghĩ là sau khi trở về có khi bản thân phải đi xin một cái bùa bình an thôi."
Viên cảnh sát cười nói: "Cậu mà lại mê tín vậy sao?"
Ôn Chước Ngôn hơi mím môi, hướng mắt nhìn trần nhà, tròng mắt đảo qua một vòng, "Tín chứ, sao lại không tin vào mấy cái đó nhỉ."
Viên cảnh sát nói: "Cũng đúng, đuổi hết vận xấu đi thôi.
Anh Nhiếp vừa mới tỉnh, cậu lại bệnh thành như thế này, nói đến thì bà của tôi..."
Cậu thấy cái cuộc đối thoại này phảng phát như có sự kết hợp giữa Thịnh Mẫn Hoa và Hứa Bác vậy.
Trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ, đối phương đang nói cái gì cậu cũng không biết, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm trần nhà, tiếng loa sau lưng làm bạn với giọng của viên cảnh sát, mắt cậu chậm rãi mở to hơn.
"Nhiếp ca tỉnh rồi sao?" Mãi đến khi viên cảnh sát thao thao bất tuyệt gần xong cậu mới nhẹ bẫng ngắt lời.
Đại khái nhận ra mình lỡ lời, đầu dây bên kia im bặt, sau đó một lúc mới trả lời lại: "Mấy ngày trước đã tỉnh rồi, ngày hôm qua đã được chuyển về phòng bệnh thường...!Họ không nói có lẽ là sợ cậu vội vàng về đấy?
Ôn Chước Ngôn nói: "Tôi biết rồi, cám ơn."
Để giữ bí mật cho anh cảnh sát, cũng là không để cô phụ tấm lòng của đám người Quan Hạc, Ôn Chước Ngôn ở lại năm ngày, khi nói chuyện điện thoại với họ thì giả vờ như bản thân không biết gì.
Vị nhiếp ảnh gia kia xung phong ở lại chăm sóc cậu, Ôn Chước Ngôn cũng không chịu thua kém, khôi phục rất tốt, còn mời tiền bối ăn bữa cơm.
Chờ lúc trời quang mây tạnh, Ôn Chước Ngôn lên mạng hỏi thăm về mấy ngôi chùa ngôi miếu ở địa phương, muốn đi cầu hai lá bùa bình an.
Nhiếp ảnh gia cũng hiểu là chuyến đi này xui xẻo, đi cầu may mắn cho tất cả người trong nhà.
Làm đồng nghiệp mấy tháng, còn không bằng mấy ngày ở chung tình cảm sâu đậm, đêm cuối cùng ở khách sạn nhiếp ảnh gia rất hưng phấn, thao thao bất tuyệt nói về đứa con gái nhỏ ba tuổi của anh ta cả một đêm.
Ôn Chước Ngôn không chống đỡ nổi nữa, nhắm mắt lắng nghe, sau đó cũng không biết là mơ hay tỉnh, cảm giác ngoài cửa sổ tuyết lại rơi.
Lúc máy bay cất cánh trời đầy mây, lúc hạ cánh trời lại trong veo.
Nhưng nhiệt độ không khí thấp là sự thật, lúc hạ cánh là giữa trưa, vừa ra khỏi sảnh sân bay, há miệng thở là ra một ngụm khói, dù có mặc cả áo len lẫn áo khoác lông cũng chẳng thấy nóng chút nào.
Vị nhiếp ảnh gia kia được vợ lái xe tới đón, hai người coi như là tiểu biệt, vậy nên Ôn Chước Ngôn mới đầu từ chối lời mời lên xe của đối phương, tính toán đi mua vé xe bus.
Thế nhưng cậu cự nự chống đỡ không nổi sự nhiệt tình của vợ nhiếp ảnh gia, hành lý cũng đã bị nhiếp ảnh gia cướp mất kéo ra ngoài, cậu cũng không khách sáo nổi nữa, đành phải đáp ứng.
Cậu báo điểm xuống là một ngã tư gần bệnh viện, trước khi xuống xe vợ của nhiếp ảnh gia nói: "Cậu ở gần bệnh viện như này, ốm đau bệnh vặt ngược lại rất tiện nha."
Ôn Chước Ngôn cười nói: "Thế thì chọn chỗ ở là phải chọn bệnh viện sao?"
Nhiếp ảnh gia nói: "Đừng có suốt ngày trông cậy vào bệnh viện, tuổi còn trẻ thì vẫn phải đặt nền móng sức khỏe là quan trọng nhất, bình thường cậu phải tập thể dục nhiều vào."
Ôn Chước Ngôn gật đầu, nói cảm ơn hai người họ rồi đứng ở ven đường nhìn chiếc xe dần dần rời đi, sau đó kéo theo chiếc vali đi bên đường, vừa đi vừa gọi điện cho bác sĩ chủ trị.
Vali hành lý cũng không nặng, Ôn Chước Ngôn vậy mà lại thấy hơi quá sức, vướng víu như vậy thì có muốn nhanh cũng khó.
Đi mất mười phút, cậu toàn phải vùi mặt vào khăn choàng, nhưng lúc vào đến đại sảnh vẫn ho khan một trận, thế là phải đứng ngoài thang máy thêm một lúc.
Thang máy đi thẳng lên tầng mười lăm, trái tim của cậu dường như cũng nhảy vọt lên cổ họng đến nơi rồi.
Cửa thang máy vừa mở ra, cậu nhường cho một cụ già đang ngồi xe lăn ra ngoài trước rồi theo sát phía sau, xem xét biển chỉ dẫn ở trên tường, rẽ phải một cái, bước chân dần dần chậm lại.
Tầng mười lăm này toàn là phòng riêng, cách âm tốt, trên hành lang cũng hiếm thấy bệnh nhân, Ôn Chước Ngôn lần lượt nhìn biển số phòng, dừng lại bên ngoài cửa phòng 1509.
Cả người cậu đã mồ hôi ròng ròng.
Cậu dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán, sau đó mới gõ cửa, gõ hai cái liền dừng.
Thời gian chờ đợi ngắn ngủn, cạch một tiếng cửa đã mở ra, lộ ra gương mặt của Quan Hạc.
Gương mặt này trong vòng ba giây đã tràn ngập vẻ ngạc nhiên: "Nhóc đã về rồi sao?"
Ôn Chước Ngôn gật đầu: "Em khỏe rồi.
Nhiếp ca đang ngủ ạ?"
Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Quan Hạc dần dần buông ra, người lui về phía sau một bước, ra hiệu cho Ôn Chước Ngôn đi vào.
Ôn Chước Ngôn tiến vào trong, ánh mắt dừng lại trên mấy bó hoa tươi được đặt trên bàn trà, sau đó đảo mắt qua những hộp quà lớn nhỏ đặt ở góc cạnh máy lọc nước rồi thu tầm mắt về dưới chân.
Cậu kéo vali đến để cạnh sô pha, cởi áo khoác ngoài ra, đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh trầm đục, quay đầu nhìn thoáng qua, Quan Hạc đã không thấy đâu nữa rồi.
Động tác của Ôn Chước Ngôn không nhanh không chậm.
Trước hết là cởi áo bông rồi vắt lên sô pha, sau đó rút ít khăn giấy trên bàn ăn lau sạch sẽ mồ hôi trên trán và tay, xong xuôi mới xoay người, đi đến sô pha bên giường bệnh mà ngồi xuống.
Băng trên đầu Nhiếp Hàn Sơn còn chưa kịp tháo ra, ống và dây trên người thì đã được gỡ ra hết.
Lúc này cả người hắn nằm thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, thò tay chỉ chỉ vào môi mình cười.
Ôn Chước Ngôn bắt được cái tay kia của hắn, mười ngón tay đan lấy nhau, cúi người nhắm ngay lấy đôi môi trắng bệch kia cắn xuống.
Chỉ sau vài giây, giữa răng môi đã có mùi máu tươi rất nhỏ lan ra, Ôn Chước Ngôn cũng chẳng quan tâm, đầu lưỡi chui vào giữa hai cánh môi của đối phương, bắt đầu càn quét khắp khoang miệng.
Những ngón tay giao nhau cũng dần dần thắt chặt, chặt đến phát đau.
Đầu cậu chìm trong một mảnh hỗn loạn, dù trong tiềm thức đã cố khống chế nhưng cơ thể vẫn lộ ra sự hung ác như trước.
Về sau cậu cảm nhận được một bàn tay rộng lớn đặt trên lưng mình, từ đuôi cụt dần trượt lên trên, dừng lại ở giữa xương bả vai, cuối cùng rơi xuống gáy, nhéo nhéo phần thịt mềm ở nơi đó.
Cái lưỡi vướng víu dần dần chậm rãi trêu đùa, nhịp tim của Ôn Chước Ngôn ổn định hơn một chút.
Nhưng cậu cũng không dám hôn quá lâu, bèn chậm rãi rút đầu lưỡi ra.
Cậu không thẳng lưng, cứ vậy để mặt mình cách mặt Nhiếp Hàn Sơn ba bốn inch, miễn cưỡng duy trì nhịp thở đều đặn.
Sức lực có hạn, Nhiếp Hàn Sơn bị vây như vậy thì bắt đầu thở hổn hển.
Ôn Chước Ngôn đặt tay lên ngực hắn giúp vận khí thông suốt.
Hai bàn tay đan vào nhau vẫn không buông ra, Nhiếp Hàn Sơn bèn vươn một tay còn lại lên nhéo mắt cậu, "Sợ à?"
Đôi môi còn vương máu đỏ mở ra rồi lại khép lại, âm thanh thô ráp khàn khàn.
Ôn Chước Ngôn hai mắt đỏ lên, cổ họng nghẹn ngào, nước mắt cứ như vậy tuôn rơi..