Dược Ngọt

Chương 23




Lúc Sở Trú trở lại phòng bao, bên trong sôi động hẳn lên, một đám người đang cầm mic như quỷ khóc sói gào, Triệu Ức Hào cũng vòng tay qua ôm một cô gái, hát hôn tạm biệt đến khàn cả giọng.

Sở Trú vừa bước vào đã nghe thấy cậu ta gào—— “Tôi hôn tạm biệt em, không có em đêm nay!”

“…”

Sở Trú vừa mới hôn tạm biệt người ta xong trên mặt lại như chẳng có chuyện gì, lại bị giọng của Triệu Ức Hào lởn vởn trong đầu làm mất sạch hương vị ngọt ngào còn đọng lại trong miệng.

Anh lập tức có ý nghĩ muốn trở về, mà thực tế thì anh cũng làm như vậy, chân vừa xoay lại thì đã bị Tào Bác đang tranh rượu phát hiện, cậu ta lập tức vội kéo anh lại, “A Trú, cậu đi đâu đấy? Hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu đi rồi còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

“Gì! A Trú cậu muốn đi à?” Triệu Ức Hào đang hát say sưa bên kia nghe thấy vậy thì sợ tới mức vội nhìn về phía anh, hét thẳng vào micro: “Đừng mà, cậu đi rồi mấy cô nàng ở đây chắc chắn cũng sẽ không ở lại nữa, cậu mẹ nó cũng có bạn gái rồi, cho tôi một cơ hội thoát ế đi mà!”

Đúng vậy, đây là mục đích thực sự của bữa tiệc sinh nhật Triệu Ức Hào làm cho Sở Trú, bề ngoài là tổ chức mừng cho anh em của mình, nhưng trên thực tế, cậu ta lại ngấm ngầm kêu gọi hai chị em kết giao quan hệ hữu nghị, có Sở Trú là một chiêu bài sống ở đây, đám chị em như thiêu thân lao đầu vào lửa bu đến, tình anh em thật bền lâu mà.

Chẳng qua là chẳng ai ngờ được Sở Trú lại vừa đến đã công bố bạn gái, biến cuộc gặp gỡ nam thần thành một màn thất tình quy mô lớn, một số cô gái vừa khóc vừa bỏ đi, ở lại đều là những người Triệu Ức Hào ưa thích trong lòng, nên có chết cũng phải bảo vệ từng người một!

Lúc Sở Trú đến, thấy ở đây có nhiều nữ sinh như vậy là biết bọn họ có âm mưu khác rồi, nếu là lúc trước anh đã sớm vung mặt rời đi, chẳng qua là vì có Lương Dược ở bên cạnh nên anh mới không làm như vậy, dường như chỉ cần cô ở bên cạnh, dù cho ở đâu cũng đều không quan trọng nữa.

“Được rồi, cậu hát của cậu đi, muốn có cô em nào đó dựa vào A Trú thì có tác dụng gì, tự cố gắng đi.” Tào Bác cười mắng Triệu Ức Hào một câu, kéo Sở Trú ngồi vào chỗ yên tĩnh trong phòng bao, “A Trú, cậu còn chưa nói cho bọn này biết, sao cậu lại ở bên Lương Văn?”

Tuy rằng trên mặt Sở Trú vẫn không có biểu hiện gì, nhưng Tào Bác có thể cảm nhận được tâm tình anh hẳn là tốt lên, nếu không sau khi Lương Dược rời đi anh nhất định sẽ không về lại.  

Nhưng mà anh quay lại rồi!

Dựa vào những gì Tào Bác hiểu về anh, thì đây là biểu hiện của việc anh muốn thổ lộ, điều này cho thấy tâm trạng của anh lúc này thực sự rất tốt.

Quả nhiên, Sở Trú nhướn mày liếc nhìn cậu ta, “Nói với cậu cũng vô dụng, cậu cũng đâu có người theo đuổi.”

“?”

“Cũng không có đối tượng mập mờ.”

“??”

“Cho nên cũng sẽ không có bạn gái.”

Tào Bác: “…” Cậu mẹ nó từ chữ nào nghe được là tôi đến tìm cậu truyền thụ kinh nghiệm vậy?

Bây giờ cậu ta có thể nhìn ra được, Sở Trú không phải ở đây nói chuyện, anh ở đây là để! khoe! khoang! 

Tào Bác tức đến bật cười, “Có phải cậu quên rằng cách đây không lâu cậu còn sợ nữ sinh đến không chịu được, lúc trước chỉ hơi đụng nhẹ là buồn nôn rồi đấy à?”

Sở Trú bật chai rượu, nhẹ nhàng nói: “Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, trước kia cậu đi nặng còn phải để ba cậu chùi mông giùm, giờ còn thế nữa không?”

Tào Bác bùng nổ văng tục: “Đệch mợ, chuyện này có thể đánh đồng được à? Quá trình trưởng thành của tôi là một quá trình bình thường, cậu là sau khi bị ngược đãi mới sinh ra tính cách vặn vẹo…”

Tiếng cậu ta gắt lên rồi dừng lại, biết đây chính là chuyện cấm kỵ của anh.

Sở Trú nhìn biểu cảm của cậu ta là biết cậu ta đang nghĩ gì, xùy nhẹ một tiếng, chậm rãi nhấp ngụm rượu, “Những chuyện cũ năm đó chỉ là chút chuyện nhỏ, cũng chỉ có các cậu canh cánh trong lòng.”

Có lẽ đoạn thời gian đó trải qua trong mắt người khác rất khổ sở, nhưng trong mắt Sở Trú bây giờ đã là lâu rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng mất ngủ do mẫn cảm với bóng tối, cuộc sống của anh cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Tâm trí của anh vốn đã vững vàng, nếu không anh sẽ không sống sót bò ra khỏi địa ngục. 

Đối với con gái cũng vậy, tuy rằng lúc đó thực sự rất kinh tởm, nhưng sau khi từ từ khôi phục lại cũng không cảm thấy gì, chỉ nghĩ bọn họ phiền phức, cho nên vẫn là không thích tiếp xúc.

Chuyện này khiến ba mẹ anh luôn tin tưởng chắc chắn rằng căn bệnh lạ của anh không được chữa khỏi, vô cùng lo lắng thu xếp chọn vợ cho anh.

Sở Trú đối với chuyện này cũng cạn lời.

Tào Bác sợ run lên, nở nụ cười, “Phải, chuyện rắm đó thực sự không có gì để nói, xem ra lo lắng của tôi là thừa rồi, nói thử xem, cậu thích Lương Văn từ lúc nào vậy? Tôi thật sự rất tò mò đó.”

Cậu ta xém chút đã giống đám quần chúng ăn dưa, cho rằng Sở Trú thích đàn ông.

Sở Trú lười biếng dựa lưng vào sô pha, nhìn xuống lon bia trong tay, nhàn nhạt nói: “Sớm lắm.”

“Không phải chứ!” Tào Bác bất ngờ, “Sớm thế nào?”

Sở Trú không nói chuyện, còn sớm như thế nào? Khái niệm mơ hồ này không cách nào nói rõ ra trong một vài từ.

Anh chỉ biết rằng khi phát hiện ra, anh đã có thể yên giấc ngủ bên cạnh cô.

Thiếu nữ như một con mèo lười, lúc thì ồn ào, lúc lại im lặng không thích nói chuyện với mọi người, không bao giờ nghiêm túc lắng nghe trong lớp, hay ngáp dài, khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng mơ mơ màng màng.

Sở Trú nhìn cô, lần đầu tiên cảm thấy sinh vật như con gái lại có chút đáng yêu, ngay đến anh cũng cảm thấy từng cơn buồn ngủ.

Lương Dược sẽ không biết, vào ngày cô hôn anh, cả đêm hôm đó anh đều mơ một giấc mơ, đó là lần đầu tiên anh mơ thấy một cô gái, còn anh thì làm ra cái chuyện không khác nào cầm thú với cô.

Anh biết rõ con trai tuổi mới lớn sẽ phát triển hormone, ham muốn nặng nề, nhưng anh không ngờ một ngày nào đó điều đó lại xảy ra với mình.

Nội dung của giấc mơ quá xấu hổ, khiến trong tiềm thức anh không muốn nhớ lại, điều này khiến khuôn mặt của cô gái trong mộng lúc nào cũng mờ đi, cứ như bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc.

Dù biết đó là ai, nhưng anh nhất quyết không chịu tiếp nhận.

Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy cô đứng đợi ở cổng tiểu khu, không biết đã đánh trúng góc nào trong trái tim mình, cuối cùng anh đã từ bỏ chống cự, tước bỏ vũ khí đầu hàng.

Khi bị sốt cao, nửa mê nửa tỉnh, anh lại mơ thấy giấc mơ đó, lần này khuôn mặt cô gái rất rõ ràng, đôi mắt đẹp uốn cong nở nụ cười, đôi má xinh đẹp ửng hồng, thân thể mềm mại nở rộ từng chút dưới thân anh, hấp dẫn mê người.

Cam nguyện trầm luân, vạn kiếp bất phục.

Anh muốn biến mơ thành thực.

- --

Sau khi Lương Dược rời khỏi KTV cũng không về nhà, mà là cùng Vương Cẩn Cẩn đi đến một quán nướng ăn đêm, gọi hai chai rượu và một đĩa thịt xiên, hai người trò chuyện với nhau.

Lương Dược cầm lấy chén rượu, hỏi: “Cậu có bạn trai mới lúc nào vậy? Tớ không biết đấy.”

Vương Cẩn Cẩn cắn một miếng thịt cừu xiên, mỉm cười nói: “Là gần đây tìm được, là học sinh Nhất Trung đấy, thỉnh thoảng nói chuyện với học sinh tốt có mùi vị không tệ, thật không ngờ cậu ấy quen với em rể cậu… không nói tớ nữa, nói cậu đi, nhìn tình huống vừa rồi, chắc đã đoạt được người về tay rồi đúng chứ?”

Lương Dược thở dài, không vui vẻ gì nổi, rầu rĩ ừ.

Vương Cẩn Cẩn: “Này, không phải cậu thật sự có tình cảm với cậu ta rồi đấy chứ?”

“Làm sao có thể được?” Lương Dược nghĩ cũng không thèm nghĩ, “Tớ có chút áy náy, ngày mai đổi lại, không chơi nữa.”

“Áy náy?” Vương Cẩn Cẩn cười như không cười, ném que tăm đi, “Cậu mua lá bùa tặng cho cậu ta ở đâu?”

“Cửa hàng lưu niệm.” Lương Dược không chớp mắt.

“Đi cửa hàng lưu niệm mà phải đi bộ hơn hai mươi ngàn bước?” Vương Cẩn Cẩn giơ điện thoại di động cô lên, đó là bảng xếp hạng thể thao WeChat.

Vị trí đầu tiên là Lương Dược, với 24328 bước.

Khóe môi Lương Dược co lại, “Cậu biến thái à.”

Vương Cẩn Cẩn chậm rãi nói: “Cậu đã leo núi mua nó ở chùa Chuông Vàng đúng không? Tớ nhìn thấy hình thêu ở đó trên tấm bùa.”

Lương Dược xấu hổ ho ra tiếng, “Tớ nghe bảo bùa ở đấy linh lắm.”

“Làm đến mức này rồi, còn dám nói không động lòng?”

“Đã nói rồi, đó là áy náy, tớ nào biết lúc trước cậu ta lại thảm vậy đâu, cho nên mới…” Lương Dược thở dài, uống một hớp rượu, “Quên đi, cậu không hiểu được tâm trạng của tớ, dù gì ngày mai chắc chắn cũng đổi lại.”

Vương Cẩn Cẩn: “Tớ luôn cảm thấy cậu ta không dễ bị lừa vậy đâu, cậu cẩn thận chút.”

Lương Dược vô cùng tự tin, “Trên đời này người có thể nhận ra được tớ và em gái tớ còn chưa ra đời đâu, hơn nữa, cậu ấy cũng không biết bọn tớ là song sinh, cho nên không thể lòi đuôi được.”

Vương Cẩn Cẩn chau mày, “Hy vọng là thế thật.”

- -

Hai người ăn đêm xong thì ai về nhà nấy, Lương Dược trở về nhà, trực tiếp gõ cửa phòng Lương Văn.

“Văn Văn, có đó không?”

Cửa không khóa, cô vừa đẩy vào liền thấy Lương Văn đang vui vẻ ngồi trên giường phân loại quần áo, dưới đất có một chiếc vali, cô ấy xếp từng bộ quần áo đã gấp vào trong.

“Em muốn đi xa à?” Lương Dược sững sờ.

“Vâng ạ!” Lương Văn vui vẻ gật đầu, “Cửu Trung tổ chức hoạt động cắm trại, em đến núi Đại Lương ở ngoại ô thành phố chơi ba ngày, cả lớp đã đăng ký hết rồi, ngày mai sẽ lên đường, chị muốn quà gì thì nói với em trước nhé.”

Cô ấy nói xong, điện thoại sáng lên, người gửi tin wechat ghi chú là [đồ quỷ sứ đáng ghét]: “Heo, nhớ mang nhiều quần áo chút, cậu ngốc nghếch như vậy, đừng để bị cảm lạnh.”

Lương Văn lập tức gửi lại: “Cậu mới ngốc nghếch, không cần cậu nói tôi cũng làm vậy!”

Sau khi trả lời xong, cô ấy tắt điện thoại, mặc kệ anh ta, tiếp tục vui vẻ sắp xếp quần áo, có vẻ rất mong đợi chuyến đi này.  

“Mặc dù có chút mất hứng, nhưng mà chị vẫn phải nói, ngày mai em không đi được đâu, đừng chuẩn bị nữa.” Lương Dược bước tới cầm lấy quần áo trên tay cô ấy, nói.

Lương Văn lập tức sửng sốt, “Tại sao?”

“Bởi vì có đi cũng là chị đi.” Lương Dược mỉm cười, “Em ấy, ngoan ngoãn trở về Nhất Trung đi.”

Lương Văn sững người một lúc lâu mới phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Chị, chị với Sở Trú ở bên nhau rồi? Nhanh vậy sao? Lợi hại quá đi!”

“Ừ, cho nên đến lúc chúng ta đổi lại cho nhau rồi.” Lương Dược nói, “Đợi lát nữa chị nói với em chi tiết chung đụng với cậu ta, em nhất định phải nhớ cho kỹ đấy.”

“Nhưng mà…” Lương Văn ngập ngừng liếc nhìn chiếc vali, “Em vẫn muốn đi cắm trại trước, em đã mong chờ chuyến đi này từ rất lâu rồi, cũng muốn chào tạm biệt với mấy bạn ở Cửu Trung…”

Cô ấy chắp tay trước ngực cầu xin Lương Dược: “Chị à, đợi em ba ngày, ba ngày thôi, ba ngày sau chúng ta lập tức đổi lại!”

“Không được!” Lương Dược chém đinh chặt sắt, “Phải đổi lại vào ngày mai!”

“Tại sao?” Lương Văn thất vọng, “Không phải có ba ngày thôi sao, từ nhỏ đến giờ em chưa đi du lịch xa với bạn bè bao giờ cả, đây là cơ hội hiếm có, chị ơi, em xin chị đó được không?”

“Cái gì mà có ba ngày thôi?” Tâm trạng của Lương Dược không khác nào bị chó tha mất, “Em có biết điều gì có thể xảy ra với chị và Sở Trú trong ba ngày đó không? Em không lo lắng gì cả sao?”

Lương Văn: “Hai người mới hẹn hò được bao lâu, sao có thể phát triển nhanh như vậy? Hơn nữa em tin tưởng chị.”

“…”

Lương Dược muốn nói hai người họ đã hôn môi rồi đấy, nhưng mà sợ cô ấy không tiếp nhận được, nên không tiện mở miệng.

Với tốc độ của Sở Trú, hôm nay hẹn hò đã hôn môi, ngày mai có thể hôn bằng lưỡi, có thể ngày mốt sẽ lái xe đi tạo con nít rồi cũng nên.

Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.

“Không được là không được!” Lương Dược dùng lời lẽ chính đáng để từ chối, “Ngày mai… không, hôm nay phải đổi lại! Không thương lượng gì hết!”

Lương Văn méo miệng, chơi xấu lăn qua lăn lại trên giường, “Em không muốn, em không muốn, em muốn ba ngày sau mới đổi lại cơ! Chị à, em xin chị đó!”

Nếu như là trước đây, Lương Dược có thể nhất thời mềm lòng nhường cô ấy, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy bực bội. 

Rất khó chịu rất phiền phức.

“Chị nói rồi, không được.” Lương Dược mặt không đổi mà cất cao âm lượng, “Phải! đổi! Lại!”

Lương Văn hoảng sợ, nhìn vẻ mặt u ám của Lương Dược thì không nói nên lời, đây là lần đầu tiên cô mất bình tĩnh với mình.

Lương Văn vừa sợ hãi vừa uất ức, hai mắt lập tức đỏ lên, há hốc mồm, muốn nói vậy thì đổi lại đi, cô ấy không đi cắm trại nữa, nhưng lại không phát ra tiếng được, mà nước mắt chảy ra trước tiên, chảy bật như thác ra ngoài.

Lương Dược nhìn thấy em gái mình khóc, sững người một lúc, rồi mới dần bình tĩnh trở lại, lúc định bình tĩnh nói chuyện với cô ấy thì ngoài cửa truyền đến tiếng mắng tức giận. 

“Lương Dược, không được bắt nạt em gái!”

Mẹ Lương nghe thấy Lương Dược mắng Lương Văn rất to trong phòng khách,  vội chạy đến thì nhìn thấy Lương Văn đang khóc còn Lương Dược mặt mày vô cảm, trong lòng bừng bừng tức giận, mắng một chập về phía Lương Dược: “Con hung dữ với em gái con làm gì? Không biết cơ thể của nó rất yếu không chịu nổi kích động à! Nếu nó đã muốn đi cắm trại thì để nó đi, con không thể đợi được ba ngày thôi à? Huống hồ còn chẳng đến một tháng, con làm chị, không thể nhường nhịn em nó một chút à?”

“Mẹ, bỏ đi, vẫn là để con đổi lại đi.” Lương Văn không muốn miễn cưỡng như vậy, lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

“Không được!” Mẹ Lương nào nỡ để con gái cưng của mình chịu uất ức, “Tiền cắm trại đã trả hết cho con rồi đấy, là để con đi, ngày mai con thu dọn chút, rồi đi chơi vui vẻ nhé.”

“Nhưng mà…” Lương Văn lén nhìn sắc mặt Lương Dược, bồn chồn trong lòng.

“Đây là mẹ nói với con, con không phải lo lắng gì hết.” Mẹ Lương vỗ vỗ lưng cô ấy trấn an nói.

Lương Dược nhìn cảnh này, chướng mắt đến cực điểm, trong lòng lạnh buốt, nhưng cô vừa cười vừa gật đầu, “Được, nghe hai người, không đổi, không đổi, sau này hai người nhất định đừng hối hận!”

Sau khi nói xong cô bỏ đi mà không ngoái lại.