*
Nghe vậy, Đường Ninh nhìn chằm chằm hắn một lúc, lộ ra nụ cười khó hiểu, nói: "Được! Đi, cùng nhau." Nói xong vẫy tay với hắn, ra hiệu hắn đến đây.
Hắc Phong nhìn thấy nụ cười kỳ quái kia, có chút không hiểu, nhưng hắn ta gọi mình đến, cũng đi cùng với nhau, tới nơi cỏ tươi tốt, thấy hắn ta dừng lại, hắn cũng lấy tay cởi đai lưng, đang chuẩn bị kéo quần xuống, hắn phát hiện có gì đó không đúng.
Nghiêng đầu, sững sờ khi thấy ánh mắt quỷ dị nhìn chằm hắn cởi đai lưng, đáy lòng run lên, hỏi: "Đường, Đường sư, ngài, ngài nhìn ta như vậy làm cái gì?"
Dù sao nhìn chằm hắn như vậy, hắn thật không hiểu nổi! Lại còn ánh mắt kia là gì chứ? Sao quỷ dị như vậy?
"Không làm gì cả, ta nhìn coi, ngươi tiếp tục đi." Đường Ninh nhìn hắn lộ ra vệt cười.
"Nhìn? Nhìn, nhìn cái gì? Ta có ngài cũng có, ngài nhìn của mình đi." Giọng nói hắn hơi khẩn trương bất an, đôi mắt hơi nhìn trên người hắn ta, thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn muốn so to nhỏ?
Nghĩ tới đây, hắn không sợ chết nhếch miệng cười, nói: "Đường sư, ngài mới mười ba mười bốn tuổi, còn chưa phát dục hết đâu! So với với ta không bằng đâu, được rồi, vì không muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngài, ta qua chỗ khác." Nói xong, một tay nắm đai lưng, một tay kéo quần đi tới chỗ xa.
Đường Ninh giật giật khóe miệng, xùy một tiếng: "Coi như số ngươi may."
Hắc Phong giải quyết xong đi ra thấy Đường Ninh mở dây thừng, thấy hắn đi ra, ánh mắt nàng lành lạnh lướt qua hắn, cái nhìn đó, khiến hắn nổi cả da gà.
Hắn nuốt nước bọt, không biết mình đã đắc tội gì với người này, gương mặt gượng cười đi tới, mở dây thừng trở mình nhảy lên ngựa, nói: "Đường sư, chúng ta đi thôi! Chờ đến nơi, ta để người chuẩn bị một bàn thịt rượu ngon cho ngài."
"Giá!" Đường Ninh giơ roi, nghênh ngang rời đi, phía sau Hắc Phong thấy vậy, cũng bận đuổi theo.
Khi vào đêm, rốt cuộc đã tới trấn nhỏ, vừa vào trấn, hai người được một hộ vệ dẫn tới tiểu viện.
"Ám Nhất, chủ tử thế nào?" Hắc Phong vừa vào sân, đi thẳng đến chủ viện.
"Đường sư đâu? Đường sư tới chưa?" Ám Nhất nắm lấy hắn hỏi một cách lo lắng.
"Đến rồi đến rồi, ở phía sau." Hắc Phong quay đầu, thấy Đường sư vẫn đi chậm rãi, đánh giá tiểu viện, hắn đi lên trước: "Đường sư, chủ tử nhà ta ở trong, ngài ấy bị thương rất nặng, xin Đường sư hãy giúp ngài ấy, thứ Đường sư muốn, ta lập tức để người đưa tới."
Đường Ninh liếc hắn, không nói gì, chỉ theo Ám Nhất vào phòng, vừa vào phòng, mùi thuốc xộc vào mũi, trong không khí hết sức khó chịu.
"Mở cửa sổ ra."
Đường Ninh nhíu mày, đi lên trước không đứng cạnh giường, thấy Mặc Diệp trên giường do sốt nên gương mặt tuấn tú ửng hồng, mồ hôi như hạt đậu chảy từ trán chảy xuống, nàng đưa tay bắt mạch cho hắn, sau đó căn dặn: "Cởϊ áσ quần hắn ra, lấy toàn bộ thuốc trên vết thương ra."
"Hắc Phong, giấy bút." Nàng tới bàn ngồi xuống.
"Được!" Hắc Phong vội vàng lấy đồ ra, bỏ trước mặt hắn, nhìn hắn xoạt xoạt xoạt viết đơn thuốc.
"Chuẩn bị đầy đủ thuốc trong này." Nàng đem đơn thuốc cho hắn, quay người vào phòng, nhìn một màn trong phòng theo bản năng dừng lại.