Edit By Tiên Vô Sắc
*
Đường Ninh về khách viện, thấy cửa phòng mở ra, liền đi vào, một gã sai vặt đang đỡ lão hòa thượng uống thuốc.
Gã sai vặt quay đầu, thấy Đường Ninh trở về, nhân tiện nói: "Tiểu sư phụ về rồi! Sư phụ ngài vừa tỉnh."
"Ừm." Đường Ninh đáp một tiếng, nói: "Ngươi lui ra đi! Để đó ta làm được rồi."
"Vâng." Gã sai vặt đáp một tiếng, đỡ lão hòa thượng dựa vào giường, xong mới lui ra.
Lão hòa thượng dựa vào giường, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, hỏi: "Ngươi sao không đi?"
Dù sao người này cũng không có ý định đi tiên nhân chi địa với hắn, do mình khăng khăng cố chấp muốn mang nàng theo, nhưng, ngay lúc mình trọng thương, nàng không vứt bỏ mình mà đi, thậm chí, cái mạng này, vẫn là nàng cứu.
Đường Ninh nở nụ cười, tới ngồi một bên, nói: "Nếu ta đi rồi, chắc ông cũng sống không nổi, nhưng ta nói cho ông biết, ta chưa muốn đi tiên nhân chi địa, ngay cả ngươi cũng bị kẻ thù của mình làm ra cái dạng nửa sống nửa chết này, nếu ta mà qua, một ngày đó không cẩn thận bị gϊếŧ thì làm sao bây giờ?"
Nói xong, nàng cười xảo trá, nói: "Cho nên, chờ thực lực ta mạnh lên một chút, ông nói Vạn Phật Môn đó, ta sẽ tự đi, ai bảo ta cùng Phật hữu duyên chứ? Ông thấy đúng không?"
Nghe nàng nói như vậy, lão hòa thượng cười ha ha: "Được, ngươi đã nói như vậy, vậy ta cũng yên tâm." Từ khi nàng không vứt bỏ hắn mà rời đi, hắn đã biết, nàng là người có tình nghĩa, nàng đã nói như vậy, nhất định sẽ đi.
"Ngươi làm sao đánh lui hắn cứu ta?" Ánh mắt ông nhìn quạ đen ngồi xổm trên đầu nàng, lại hỏi: "Ngươi lấy ở đâu ra con quạ đen vậy?"
"Hắc hắc, không phải ta đánh lui kẻ thù của ông, là tiểu Hắc, nó là khế ước thú của ta." Đường Ninh cười hiếp mắt.
"Câm! Câm!" Tiểu Hắc há to miệng kêu hai tiếng, đôi mắt nhỏ lưu lưu dán vào lão hòa thượng một lúc, sau đó nghiêng đầu đi chỗ khác.
Lão hòa thượng khẽ giật mình, nói: "Ngươi với quạ đen ký khế ước linh thú?"
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của lão hòa thượng, đôi mắt tiểu Hắc trừng lên, vỗ cánh há miệng kêu lên: "Câm! Lão hòa thượng, ít xem thường quạ đi, mạng ngươi do lão tử cứu đó!"
"Có thể nói chuyện? Tê! Ngươi là thần thú? Không đúng, ngươi là Kim Ô!" Lão hòa thượng mở to hai mắt, cả người vì quá khiếp sợ mà ngồi thẳng lên, thân thể nghiêng về trước một tí, đụng phải vết thương, hít vào ngụm khí lạnh.
"Ừm, tiểu Hắc là Tam Túc Kim Ô, chỉ là thực lực hiện tại của nó không mạnh." Đường Ninh cũng không dấu ông, suy nghĩ một lát, nàng lại hỏi: "Lão hòa thượng người khác đều không nhận ra ta là nữ, ông làm sao nhận ra?"
Lão hòa thượng nhìn tiểu Hắc một hồi, thở nhẹ ra một hơi, tựa nhẹ vào đầu giường, nghe câu hỏi của nàng, nói luôn: "Ngươi đóng tiểu hòa thượng rất giống, nhưng trong mắt Nguyên Anh tu sĩ, chỉ cần liếc mắt vẫn nhìn ra giới tính thật của ngươi."
Nói đến đây, có lẽ đã nghĩ tới điều gì đó, ông nói: "Ngươi muốn mạnh lên mới đi tiên nhân chi địa, vậy ta chỉ cho ngươi một con đường!"
Nguyên Anh tu sĩ? Đường Ninh đang suy nghĩ đến cấp bậc tu tiên, nghĩ tới thực lực Nguyên Anh, thì nghe thấy lời nói của ông, mới lấy lại tinh thần, hỏi: "Hử? Đường gì?"
Lão hòa thượng nhìn nàng, nói: "Một nơi mà ngươi có thể tiếp thu tri thức, làm giàu cho mình và trở nên mạnh hơn."
Nghe vậy, Đường Ninh nhíu mày, có chút bất ngờ nhìn ông: "Ông không định đi theo ta?"