Edit By Tiên Vô Sắc
Nghe vậy, Trịnh phu nhân khó nén vui vẻ: "Được được được, còn muốn ta làm gì không? Có cần ta ở bên hỗ trợ không?"
"Để người lấy chậu nước đến là được rồi." Đường Ninh nói xong ngồi vào bên giường, mở kim châm ra chuẩn bị giải độc.
Mà ở ngoài sân, nghe lời nói của Thường Ngũ, tay Trịnh Hành khẽ động, sát khí trên người đột nhiên tràn ra, linh lực bùng lên đánh tới Thương Ngũ: "Thường Ngũ! Hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi."
Thường Ngũ đang quạt thì dừng lại, nhìn trường kiếm đánh tới mà hắn không sợ, bộ pháp lui về sau một bước, nụ cười trên mặt tà tà, nói: "A Hành, ta biết trong học viện, ngươi là nhân vật thiên tài, luận tu vi, Thường Ngũ ta không phải đối thủ với ngươi, nhưng mà, về mặt khác, ta tuyệt đối là cao thủ, ngươi muốn mở mang kiến thức xem sự lợi hại của ta? Ta có thể chơi với ngươi đến cùng."
Ngay tại lúc trường kiếm trong tay Trịnh Hành đánh về Thường Ngũ, một nam trung niên sau lưng Thường Ngũ lướt tới nghênh tiếp, cùng giao thủ với Trịnh Hành.
Lúc đầu đám người Trịnh gia không phản ứng, nhưng sau khi nghe đối thoại của hai người, hậu tri hậu giác trừng mắt lên: "Là hỗn đản Thường Ngũ làm hại Trọng lâm!"
"Lên cho ta! Đánh chết hắn cho ta!" Quải trượng trong tay Trịnh Tam thúc công gõ mạnh xuống đất, tiếng già nua hống lên, kêu người bên cạnh lên hỗ trợ.
"Đánh chết hỗn đản Thường Ngũ!"
"Phụ mẫu ngươi không dạy ngươi làm người, thì chúng ta tới dạy!"
Đám người Trịnh gia tức giận không thôi, xông vào nhà bọn họ còn tới chủ viện gây sự, cái miệng ghê tởm nói ra, bực tiểu nhân vô sỉ này, bọn họ mà không trừng trị hắn một trận, thì hắn còn tưởng Trịnh gia này không có ai sao!
Toàn viện loạn thành một bầy, người bên Trịnh gia không ít, mà bên Thường Ngũ càng có chuẩn bị, hai bên đánh nhau, không bao lâu, đồ trong chủ viện đều bị hủy vỡ vụn.
Dù sao đối phương cũng là đại gia tộc trong Nhạn thành, tuy thực lực Thường Ngũ không ra gì, tuy vậy người hắn mang tới đều là cao thủ, người Trịnh gia căn bản không địch nổi, một trận đánh nhau, người Trịnh gia bị thương bảy tám phần, nhưng vẫn cắn răng đánh liều.
"Ta đánh chết tên súc sinh này!"
Trịnh Tam thúc công thấy người Trịnh gia không địch nổi, vừa vội vừa tức, hắn sáu mươi bảy mươi tuổi giơ quải trượng đánh tới Thường Ngũ.
"Lão đông tây, ngươi muốn chết à?"
Thường Ngũ hừ lạnh, một tay cản quải trượng, nhấc chân muốn đá lão giả, mới nâng chân lên đã bị thanh trúc đánh một tí, hắn đau đến nỗi đẩy quải trượng trong tay ra, đồng thời rút chân về.
"Tê!"
Một tí kia đánh vào xương chân hắn, đau đến nỗi hắn ôm lấy chân mình, mắt bình tĩnh nhìn người động thủ với hắn, không nén sững sờ, có chút kinh ngạc, có chút khó tin.
"Tiểu hòa thượng?"
Trong Trịnh gia ở đâu ra có tiểu hòa thượng? Tới đây ăn xin sao? Khoan hãy nói, dáng dấp tiểu hòa thượng này quá xuất sắc, gương mặt nhỏ tinh xảo phối hợp với ngũ quan xuất sắc, thật làm cho người ta... kinh diễm!
Một tay Đường Ninh cầm thanh trúc, một tay đỡ lão giả đang ngã lui sau, nụ cười tinh khiết mà vô hại: "Sao lại động thủ với người già? Thất lễ quá đi."
"Ha ha ha! Dừng tay cho ta!" Cả người Thường Ngũ sững sờ, ngửa đầu cười to, hắn phất tay kêu tất cả dừng lại.