Dược Môn Tiên Y

Chương 73: Xông vào phủ




Edit By Tiên Vô Sắc

"A Hành, mẫu thân ngươi làm gì vậy?"

Nam nhân trung nhiên trước đó đi lên hỏi, mắt nhìn cháu mình, khẽ nhíu mày, có chút không đồng ý: "Tất cả mọi người đều hiểu tâm tình mẫu thân ngươi, nhưng mẫu thân ngươi cũng không nên làm chuyện như vậy, để một tiểu hòa thượng vào xem bệnh cho đại ca, tiểu hòa thượng còn nhỏ như vậy thì hiểu cái gì chứ! Còn để hắn vào quấy rầy phụ thân ngươi, ngươi biết rõ tình trạng của phụ thân ngươi ... Aiz!"

"A Hành, ngươi là trưởng tử đại phòng, mẫu thân ngươi lo cho phụ thân ngươi, nhưng cũng không thể làm bậy được!"

Một lão giả cũng lắc đầu mở miệng, lo lắng sốt ruột: "Phụ thân ngươi thế nào rồi? Ta muốn đi vào nhìn hắn, ngươi nói thử hắn mới năm mươi tuổi, sao lại như vậy chứ! Ta nhìn hắn lớn lên mà! Nếu có thể, ta muốn thay thế cho hắn."

"Tam thúc công, phụ thân ta ..." Hắn chưa nói hết lời, thì thấy gác cổng chạy vào.

"Phu nhân, công tử, không xong rồi, vị kia của Thường gia đến, còn mang nhiều người xông vào, nói, nói muốn mời công tử đi Thường gia uống trà!"

"Đúng là vô pháp vô thiên!" Tam thúc công kia gõ trượng liên tục xuống mặt đất, gương mặt đầy phẫn nộ: "Thường gia hắn thật khinh người quá đáng! Đều nghe cho ta, đem bọn hắn đánh mạnh vào cho ta!"

Nghe hết lời này, mấy nam nhân trung nhiên nhìn nhau, hơi trầm tư, một người trong đó nói: "Tam thúc công không được, Thường gia trong thành này là một trong mấy đại thế gia, nhà ta chỉ là tiểu tộc thấp kém, đấu với họ, chẳng phải như bọ ngựa đấu xe, không biết tự lượng sức mình sao?"

"Vậy cũng không thể để Thường gia nhục nhã chúng ta như vậy được! Thanh danh vị Thường gia kia, ở Nhạn thành này ai mà không biết? Hắn đã tới cửa nhiều lần, còn không phải là theo dõi ..." Nói ra, tên nam nhân trung niên thấy sắc mặt Trịnh Hành khó coi, vội dừng lại ngay.

"Ha ha ha ha ha!"

Một tiếng cười ngang ngược truyền vào, đồng thời thấy một nam nhân hai lăm tuổi mặc cẩm y tơ lụa sải bước tới, nam nhân ngũ quan xuất sắc, trong tay nắm quạt, vừa đi vừa quạt, một đôi mắt nhỏ dài trực diện rơi vào Trịnh Hành, loại ánh mắt kia như đang nhìn con mồi, không che giấu chút nào, thấy vậy người Trịnh gia tức giận không thôi.

"A Hành, mấy ngày qua không thấy, ta nhớ ngươi muốn chết!" Nam nhân cười đi lên trước, dán mắt vào vẻ mặt không tính đặc biệt của Trịnh Hành, trong mắt xẹt qua một tia tình thế bắt buộc.

"Thường ngũ gia quý nhân bận rộn, sao rảnh rỗi đến Trịnh phủ ta vậy?" Trịnh Hành nén lửa giận trong lòng, hỏi một tiếng.

"Ha ha ha! Ta nghe phụ thân ngươi nằm thoi thóp trên giường, đã sắp không được, cho nên, ta tới đưa thuốc cứu mạng phụ thân ngươi." Hắn lấy ra một bình nhỏ, vuốt vuốt trong tay: "Thứ này ta phí hết tâm tư mới lấy được, chỉ cần ăn vào, đảm bảo phụ thân ngươi sẽ hết bệnh."

Mắt nhỏ dài của hắn híp lại, cười không rõ ý gì: "Như thế nào? Chỉ cần ngươi đáp ứng theo ta, thuốc này, sẽ cho ngươi."

"Đồ vô sỉ!"

"A Hành, ngươi đừng tin hắn ta! Thường Ngũ là kẻ lừa người!"

"A Hành, đại phu trong thành đã nói phụ thân ngươi đã không được nữa, ngươi đừng dễ tin hắn ta, ngươi là trưởng tử đích tôn của Trịnh gia, không có cha ngươi, thì ngươi tiếp nhận vị trí của hắn."