Edit By Tiên Vô Sắc
"Tiểu sư phụ muốn gặp lão gia ta?" Lão giả sững sờ một chút, than nhẹ một tiếng, lắc đầu: "Tiểu sư phụ tới không đúng lúc rồi!" Lại như đang nghĩ tới điều gì vậy, hỏi: "Tiểu sư phụ bị ai nhờ vả vậy? Tới đây vì chuyện gì?"
Đường Ninh suy nghĩ, nhân tiện nói: "Việc liên quan tới tiểu thư quý phủ."
"Tiểu thư?" Lão giả khẽ giật mình, vội nói: "Mau vào đi, ta kêu người đi thông báo với phu nhân." Nói xong, mở cửa để họ đi vào, lúc dẫn người tới đại sảnh, thì kêu người báo cho phu nhân.
Vào bên trong, Đường Ninh thấy mọi người bận rộn, gỡ đèn đỏ trong nhà xuống, chuẩn bị treo màu trắng lên, có vài người kéo vải trắng ở cửa phòng, không khỏi giật mình, hỏi: "Trong phủ để tang? Không biết vị nào?" Cả phủ đều treo màu trắng, không lẽ chủ nhân trong phủ?
"Không có, nhưng cũng sắp, đại phu nhân nói chuẩn bị trước, cũng chỉ chờ lão gia nhà ta ... Ô ô ... Lão gia mới hơn năm mươi tuổi, ngày thường đều vui vẻ hướng thiện, sao có thể lại ..." Lão giả nói, mắt đỏ lên rồi khóc, vừa đi, vừa lau nước mắt.
"Là bệnh nặng sao?" Đường Ninh hỏi.
"Thời gian trước còn rất tốt, không biết bị làm sao, có ngày nôn ra máu, uống thuốc cũng bị nôn ra, cả người gầy hốc hác đi, đều mời hết đại phu có tiếng trong thành, nhưng đều không được cả."
Dẫn hai người đến đại sảnh, lão giả lau nước mắt, nói: "Tiểu sư phụ, ngươi ngồi xuống trước đi, chốc lát phu nhân sẽ tới." Nói xong, liền đi ra, tiếp tục trông coi ở đại môn.
Cảm thấy túi y phục sau lưng giật giật, nàng nhân tiện nói: "Ngươi đừng vội, bây giờ ngươi là âm hồn, nếu tới gần cha ngươi, sẽ hại tới tuổi thọ của ông ấy, nếu ông ấy thật sự nguy kịch, ngươi đi ông ta chết nhanh hơn đó." Dứt lời, túi y phục mới yên tĩnh lại.
Không bao lâu, một phụ nhân có dung nhan tiều tụy mặt u sầu vành mắt đỏ, được nha hoàn đỡ hai bên đi tới, thấy ngồi bên trong là tiểu hòa thượng, phụ nhân âm thầm đánh giá, đi vào ngồi lên vị trí phía trên, lúc này mới nói: "Tiểu sư phụ có tin tức con gái ta? Tiểu sư phụ gặp nó chỗ nào? Sao biết nó là nữ nhi Trịnh gia ta?"
Vì mấy năm nay không phải không có người đến nói tin tức nữ nhi của bà, bị lừa nhiều lần, không dám tin nữa.
Đường Ninh nhìn sắc trời bên ngoài, rồi liếc nha hoàn trong sảnh, nói: "Phu nhân có thể để hạ nhân lui ra trước được không?"
Nghe lời này, phu nhân sững sờ, liếc tiểu hòa thượng, sau ra hiệu: "Các ngươi lui ra chờ bên ngoài đi!"
Chúng nha hoàn ứng tiếng lui ra. Đường Ninh mới lấy túi y phục đem tới trước, nói: "Phu nhân, đây là thứ nữ nhi ngài nhờ ta mang về."
Phu nhân mở ra, thấy bên trong là bột trắng, một mặt kinh nghi: "Đây, đây là thứ gì?"
Đường Ninh vốn định nghĩ ra một lí do thoái thác hay, miễn hù dọa bà ấy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra cái nào hay cả, không thể làm gì hơn khác: "Đây là tro cốt nữ nhi ngài."
Phu nhân kia giật mình, cả người đột nhiên giật mình, lui lại một bước: "Không! Ta không tin, ta không tin!"
Đường Ninh thấy vậy, than nhẹ một tiếng, nhìn đống tro cốt nói: "Tự ngươi ra nói cho bà ấy nghe đi." Trên đời này làm người ta đau thương nhất, không gì bằng người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nếu có thể, nàng cũng không muốn làm chuyện này đâu!