Dược Môn Tiên Y

Chương 68: Có vui không




Edit Tiên Vô Sắc

Đường Ninh nghe câu Phật độ người hữu duyên của nữ quỷ thì giật mình, ánh mắt cổ quái nhìn nàng, nửa ngày mới hỏi: "Nhà ngươi ở đâu? Cách nơi này xa không?"

Nữ quỷ vui mừng, vội vàng nói: "Nhạn thành cách nơi này một ngày đường đi, trong Nhạn thành Trịnh gia ta là một tiểu gia tộc, phụ thân Trịnh Trọng Lâm, là gia chủ Trịnh gia, ta là nữ nhi duy nhất trong nhà, mấy năm trước bị ác nhân làm hại, thi thể bị chôn ở đây, ta không có cách nào quay về nhà, âm hồn chỉ có thể vây ở đây, không có cách nào siêu sinh."

Nghe nàng ta nói, Đường Ninh suy nghĩ, lại hỏi: "Vùng này chỉ có Nhạn thành thôi à?" Lão hòa thượng bị thương còn phải dùng thuốc, tuy trong không gian thanh trúc có thuốc, nhưng không đủ, còn phải vào thành mua thêm.

"Xung quanh đây chỉ có một ít thôn xóm, nếu họp chợ mọi người đều đi Nhạn thành." Nữ quỷ thận trọng nói, không biết hắn đáp ứng không.

"Được rồi, đứng lên đi! Dù sao ta cũng phải vào thành, đã tiện đường, thì mang ngươi theo vậy." Đường Ninh nói.

"Đa tạ tiểu sư phụ, vậy ta cần phải làm gì?" Nàng đứng lên, nhưng có chút bất an.

"Cái gì cần phải làm gì?" Đường Ninh bị nàng hỏi đến sững sờ.

"Tiểu sư phụ không phải muốn siêu độ cho ta sao? Ta, ta cần phải làm chút gì chứ?" Nữ quỷ khẩn trương hỏi, lúc chết nàng có oán khí rất nặng, oán khí không tan, mới ngưng tụ thành âm hồn, chỉ có cao tăng đắc đạo siêu độ cho nàng thì nàng mới vào vòng luân hồi, nghe lời nói của tiểu sư phụ, chẳng lẽ hắn không chuẩn bị siêu độ cho nàng sao?

Nghe nàng, Đường Ninh khẽ giật mình, nghiêm trang nói: "A, thì ra là vậy! Cái đó không vội, đưa người về nhà trước đã! Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp người nhà lần cuối trước khi đầu thai sao?"

Có trời mới biết, nàng là hòa thượng giả giữa đường xuất gia, sao biết cái gì siêu độ chứ? Đánh quỷ hồn khiến hồn phi phách tán đó là lành nghề của nàng, nhưng còn siêu độ, nàng chưa học qua!

Nữ quỷ nghe xong mặt đầy vui vẻ, kích động đi lên trước: "Tiểu sư phụ nói ta có thể gặp cha mẹ sao? Ta có thể sao?"

"Có thể, đem tro cốt ngươi theo không được à." Việc này không có gì khó, chỉ là đào tro cốt hơi khó một chút.

Đào tro cốt ...

Đúng rồi, còn phải đào tro cốt!

Thế là, tâm tư nàng khẽ động, nhìn sắc trời bên ngoài rồi nhìn về nữ quỷ, cười nói: "Dù sao trời còn chưa sáng, không thì, tự ngươi đào tro cốt đi?"

"Vâng." Nữ quỷ mừng rỡ đáp, nói: "Giờ ta đi đào liền." Nói xong, liền chạy ra ngoài.

Đường Ninh liếc nhìn đằng sau, cách một tấm vải! Đen như mực cũng không thấy gì. Nàng lại nhìn xuống dưới nhà, đoán chừng, cái nhà này hẳn là ngôi mộ đi?

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi sờ lên đầu láng bóng của mình, nhìn lão hòa thượng hôn mê bất tỉnh, không hiểu sao nàng lại nở nụ cười: "Lão hòa thượng, ta đem ngươi ngủ trên mộ người khác đó! Ngươi có vui không? Hài lòng không hả?"

Đợi cho tới bình minh, ánh sáng từ phía Đông chậm rãi hiện ra, xua tan sương mù với hơi lạnh mà đêm qua lưu lại.

Đường Ninh nhìn ngôi nhà đêm qua đã biến mất, hiện ra là một ngôi mộ bị đào ở giữa, bày trước mặt nàng là một đống xương trắng, nàng lắc đầu, khẽ than: "Không ngờ tới ta cũng có một ngày ếch ngồi đáy mộ, ngắm bình minh với bạch cốt mỹ nữ ah!"