Edit Tiên Vô Sắc
Cả đêm mây mù dày đặc lộ ra mấy phần ảo, chính vì vậy, đèn lửa nhà kia nhấp nháy lóe lên, ở trong đêm nó như dùng để dẫn đường, để người ta chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy.
Đường Ninh đỡ lão hòa thượng đi về phía trước, bước chân hơi ngừng lại, nhìn đèn lửa ngôi nhà kia, đáy mắt u quang lướt qua.
Không biết do vào đêm hay vì cái khác, hơi gió đêm này, mang theo vài phần kim châm, nó thổi khiến nàng nổi cả da gà.
Chỉ hơi ngừng một chút, nàng tiếp tục đỡ lão hòa thượng đi tới phía trước, tới trước cửa ngôi nhà kia thì dừng lại, ẩn ẩn nghe thấy âm thanh cạc cạc bên trong, nàng gọi: "Thí chủ, chúng tôi là đệ tử Phật môn khổ tu ở bên ngoài, trên đường đi qua nơi này, không biết chúng tôi có thể vào nghỉ chân?"
Trong phòng âm thanh cạc cạc không biết làm gì ngừng lại, trong nhất thời không có tiếng truyền ra, khi Đường Ninh suy nghĩ, hay là đi đi? Tới ven đường nghỉ ngơi cũng được, thì nghe tiếng nữ tử truyền ra.
"Các ngươi là đệ tử Phật môn?"
"Phải." Cho dù nàng là giữa đường xuất gia, ở đây cũng có người thật, mặc dù nửa chết nửa sống.
Tiếng cửa nhà mở ra, một nữ tử 17-18 tuổi xuất hiện trước mặt Đường Ninh, đối phương dáng vẻ thanh tú, tư thái linh lung, trên người mặc y phục mộc mạc, thấy thế nào cũng không giống nữ tử nhà nông.
Khi Đường Ninh đang đánh giá nữ tử, thì nữ tử kia kia cũng đánh giá Đường Ninh, thấy tiểu hòa thượng không chút do dự đánh giá nàng, không khỏi cười khẽ: "Tiểu hòa thượng ngươi là người xuất gia, sao nhìn ta như vậy chứ! Vào đi!" Khi nói chuyện, nàng ta hơi nghiêng người qua.
Vì đối phương nghiêng người, nên Đường Ninh thấy trong phòng có máy dệt, bài trí đơn giản, ngoại trừ nữ tử này, không có người khác.
"Đa ta thí chủ." Nàng đỡ lão hòa thượng vào.
"Lão hòa thượng là sư phụ ngươi à? Ông ấy sao vậy?" Nữ tử một tay cầm ngọn đèn, một tay hơi che ngọn lửa đặt đèn bên cạnh Đường Ninh, cũng làm sáng bọn họ lên.
"Ta đi chuẩn bị nước cho các ngươi lau! Trên mặt các ngươi có bùn."
"Thí chủ, không cần làm phiền." Đường Ninh nói, đã thấy nàng ta quay người vào phòng.
Tới đây, nàng nhìn lão hòa thượng, lúc ở trên đường, nàng dùng linh lực hong khô y phục hai người, trên người không có dấu vết của nước, chỉ là trên người có chút dơ, nhưng mà như vậy, sẽ không bị lạnh trong đêm.
Chẳng qua lão hòa thượng hôn mê, không có linh lực hộ thể, nàng lo ông ấy xảy ra chuyện gì. Vậy nên, chưa xử lý bùn đất trên người, đã bắt mạch cho ông.
Lông mày nhíu lại, nàng kéo y phục lão hòa thượng ra, thấy trên ngực ông bầm máu hình dạng như chưởng ấn, nàng lấy thuốc trong cây trúc ra, vận lực qua về trong lòng bàn tay, đưa nước thuốc nhỏ vào miệng lão hòa thượng.
"Nước đây."
Nữ tử mang nước ra, phía trên mơ mồ có mấy phiến lá, sau khi nàng để xuống, thì thấy tiểu hòa thượng nhìn chằm vào mình, giống như hắn biết rõ cái gì vậy, nhân tiện nói: "Đây là nước mưa ta lấy đêm qua, yên tâm, rất sạch."
"Sạch ta cũng không dám dùng."
Đường Ninh nói xong, nhìn thấy sắc mặt nữ tử hơi tái nhợt đi, nàng ta nghe thấy vậy, vẻ mặt hiện lên kinh ngạc, đang muốn nói gì đó, ngoài cửa có âm thanh truyền tới.
"Muội muội, nghe nói nhà muội có khách tới à?"