Edit Tiên Vô Sắc
Chưởng ấn trên trời tụ lại, khí lưu cường đại gào thét lên, bí mật mang theo uy áp cùng sát khí trí mạng. Ánh mắt Đường Ninh hơi co lại, thời khắc chưởng ấn kia đánh xuống, nàng mới kêu lên.
"Tiểu Hắc!"
Thì thấy, luồng ánh sáng hào quang tỏa rực vọt ra từ người nàng, trong chốc lát, uy áp Thượng Cổ thần thú cũng tràn ra, hỏa diễm trong luồng sáng chói rực hóa thành con chim khổng lồ bay lên trời đêm, đồng thời ngăn cản chưởng ấn, hỏa diễm cháy rực trên thân chim khổng lồ mang theo uy áp Thượng Cổ thần thú đốt cháy chưởng ấn công kích kia, đồng thời xuyên qua nó bay tới con mắt đỏ ngầu.
"Câm!"
Một tiếng quạ kêu, cường đại mà sâu thẳm, thoáng như đến từ Viễn Cổ, trong nháy mắt vang vọng cả trời đêm, lửa hừng hực tận lên mấy tầng mây, như ráng đỏ cả trời đêm...
"Thượng Cổ thần thú! Tam Túc Kim Điểu! A!"
Tiếng hét từ trong mây truyền ra, thậm chí con mắt máu chưa kịp thu lại, đã bị cuốn vào lửa thiêu rừng rực, chỉ còn âm thanh phẫn nộ không cam lòng ở trong ngọn lửa truyền ra.
"Bản tọa sẽ không từ bỏ ý đồ!"
Âm thanh kia dần nhỏ lại, hỏa diễm biến mất, trên trời đêm bản thể của tiểu Hắc hóa thành luồng sáng bay vào người Đường Ninh, chỉ để lại câu hữu khí vô lực.
"Đi mau."
Đường Ninh nhận thấy lực lượng của tiểu Hắc đang tiêu hao, nàng xông vào ao, vớt lão hòa thượng đang hôn mê, sau khi kéo người lên, nàng vừa kêu vừa lắc: "Lão hòa thượng? Lão hòa thượng tỉnh lại đi!"
Nàng thấy không phản ứng, liền vội vàng vận khí ép nước trong bụng lão thượng ra, ông sặc nước ra sau đó hôn mê bất tỉnh, nàng nghiến răng, nhanh chóng đỡ ông ta dậy rời khỏi đây.
Bầu trời đột nhiên xuất hiện chim lửa, lại một lần nữa kinh động đến cường giả các phương, khi họ đuổi tới nơi, chỉ thấy một ao nước hình chưởng ấn...
"Chưởng ấn to thế này, không phải người thường có thể làm được, xem ra có cường giả đánh nhau ở đây." Một tên trong đó tra xét qua về, rồi kết luận.
"Không biết là cường giả phương nào? Đã chết hay còn sống?" Vì xung quanh có dấu vết đánh nhau, không có thi thể, làm mọi người không biết được, ai thắng ai bại?
"Chuyện của cường giả, chúng ta đừng xen vào. Nhanh chóng rời khỏi đây, miễn rước họa vào thân." Thêm một người khác nói, hắn cảm thấy người đánh nhau tu vi rất cao thâm, bọn hắn không thể so lại được, nơi này không có thi thể, để tránh tai họa, rời đi là tốt nhất.
Thế là bọn họ liếc nhìn nhau sau đó ai đi đường nấy...
Một bên khác, Đường Ninh đỡ lão hòa thượng rời đi, nàng không thể ngự kiếm cưỡi mây, lại không có phi hành pháp khí, chỉ có thể đỡ lão hòa thượng đi như vậy, đường đêm khó đi, hoang tàn vắng vẻ, mấy lần ngã xuống đất, rồi đứng dậy đi tiếp, mục đích chỉ có một, đi xa nơi đó, lỡ có tu sĩ tìm tới, lại có phiền phức nữa.
Lần này đi, trái lại đi rất xa, từ đường núi hoang tàn vắng vẻ, thấy mây mù bao phủ ở giữa, dưới dốc núi giống như có ánh đèn lấp lóe của mấy ngôi nhà.
"Lão hòa thượng, phía trước có nhà, ông ráng thêm xí nữa, chúng ta qua đó nghỉ ngơi, đến đó rồi, ta sẽ chữa trị cho ông." Nàng cực lực đỡ ông ấy, nói thêm lần nữa: "Ông yên tâm, có ta ở đây ông không chết được đâu."