---Edit Tiên Vô Sắc---
Lời nói này rất chắc chắn, khẳng định hắn xuất thân bất phàm, được huấn luyện nghiêm khắc và được bồi dưỡng tỉ mỉ, mới có bản lĩnh như vậy.
Thiếu niên 13-14 tuổi, trong thời gian ngắn như vậy, có thể điều chế ra đủ thuốc để tất cả các tu sĩ có thực lực không đồng đều đều trúng chiêu, còn làm thuốc kia vô thanh vô thức phát ra, người này đối với dược vật tinh thông cỡ nào chứ?
Ít nhất, hắn dám khẳng định, tìm trong Huyền Long quốc không có người thứ hai, chẳng lẽ đệ tử thân truyền nào của Dược Tông tiên môn đi du ngoạn?
Còn tiểu hòa thượng chuồn ra khỏi vương phủ, không, không phải chuồn, nàng tự mình mở cửa chính đi ra mà, còn tri kỷ giúp bọn họ đóng cửa nữa chứ, chí ít, người ngoài không nhìn thấy cảnh đổ vỡ trong vương phủ.
Đường Ninh trong đêm ra khỏi thành, tá túc ở nhà bách tính, lúc này đang nằm trên giường êm, cười nhẹ: "Đầu năm tìm người chơi, cũng đừng tìm ngươi chơi thuốc, khiến ngươi trúng chiêu trong nháy mắt mà không phát hiện ra được, chỉ là một vương phủ mà muốn ngăn cản ta? Cũng không nhìn xem ta là ai chứ?"
Muốn ngủ mà ngủ không được, nàng trở mình ngồi dậy khoanh chân tu luyện, Quan Âm Trúc được nàng đặt giữa hai đầu gối, lúc nàng vận hành linh lực, khí tức linh lực tinh khiết trên Quan Âm Trúc cũng chậm rãi hòa vào khí tức trên thân nàng...
Sáng sớm hôm sau, trên mặt Đường Ninh rực rỡ tâm tình sảng khoái kéo cửa phòng ra, nụ cười trên mặt chưa thu hồi, thì thấy người ngoài cửa liền cứng lại.
"Ngươi tại sao lại ..." Chữ chưa ra khỏi miệng, thì một sợi dây thừng như rắn trói cả người nàng lại.
"Ha ha ha, tìm ngươi không dễ nha!" Lão hòa thượng vuốt lông mi trắng dài, ánh mắt ẩn chứa cơ trí đánh giá nàng, nhẹ gật đầu: "Mấy ngày không thấy, lại có kỳ ngộ gì rồi!"
Đường Ninh nhìn chằm chằm lên sợ dây, giật giật, càng kéo càng chặt. Liền nhìn về ông ta, nói: "Lão hòa thượng, ngươi làm cái gì vậy? Sao lại đem dây thừng trói ta như vậy, trói cá hả?"
"Ha ha, không phải trói cá chạch! Ngươi trơn mượt như mỡ, nếu không dùng Khốn Tiên Thằng này trói ngươi, lỡ ngươi chạy nữa thì sao." Ông ta híp híp mắt, cười đến nỗi gương mặt thân thiết: "Ngươi đừng quậy nữa, như vậy sợi dây càng thắt chặt hơn thôi."
"Không phải, ngươi trói ta làm cái gì hả?" Đường Ninh tức giận. Nàng mới chạy khỏi vương phủ, tại sao bị lão hòa thượng rượu thịt này đuổi tới nữa?
Lão hòa thượng cười cười, nói: "Ngươi đã không chịu đi theo một chuyến, hòa thượng ta chỉ có thể trói ngươi đi, ngươi đừng lo lắng, để ta đem ngươi đi cho chủ trì sư huynh xem đã, nếu ngươi muốn trở về, hòa thượng ta đưa ngươi về."
"Tiên nhân chi địa xa như vậy, chuyện ở đây ta còn chưa làm xong nữa! Lần này đi khi nào mới trở về chứ? Nếu không, ngươi thả ta trước đi, để ta làm xong chuyện thì đi theo ông một chuyến?" Đường Ninh mở miệng thương lượng.
"Không được, ngươi mưu ma chước quỷ nhiều lắm, chỉ cần không chú ý người liền chạy, ngươi có biết ta tìm ngươi phí không ít tâm tư không." Lão hòa thượng thảnh thơi nói, tay lôi kéo một đầu khác của dây thừng, nói: "Ngoan ngoãn đi!"
Chủ nhà thấy lão hòa thượng cầm dây thừng trói tiểu hòa thượng, không khỏi ngẩn người, đi lên hỏi: "Đại sư, đây là ..."
"Ha ha, thí chủ không cần lo, đây là tiểu đồ ngang bướng của ta, tự mình xuống núi du ngoạn, hòa thượng ta đang muốn mang nó về!"