---Edit Tiên Vô Sắc---
Mặc Diệp liếc hắn nói: "Nói tới nói lui, ngươi chỉ có một mục đích, để ta mang ngươi ra khỏi đây."
Đường Ninh cười một tiếng, nói: "Thì ta cũng cho ngươi một cơ hội, để ta cuối đầu xưng thần với ngươi."
Nghe vậy, ánh mắt thâm thúy của Mặc Diệp xẹt qua dị sắc. Nhìn thiếu niên tản ra sự tự tin với cơ trí, hắn cong môi cười: "Được thôi, vậy ta mang ngươi một đoạn đường thế nào?"
Vì hắn gật đầu nhận lời, Đường Ninh bớt đi sức lực, theo hắn ra khỏi rừng rậm, ngự kiếm mà đi, cho đến khi, chạng vạng tối ngày kế tiếp, hai người đến khách điếm trong thị trấn nhỏ nghỉ chân.
"Một gian thượng phòng." Mặc Diệp đi vào khách điếm, quăng một mai kim tệ xuống.
"Không đúng." Đường Ninh phía sau hô lên, duỗi hai ngón tay ra so đo với chưởng quỹ: "Là hai gian."
Mặc Diệp hơi ngừng bước, liếc hắn ta, nói với chưởng quỹ: "Một gian." Nói xong, cất bước lên lầu.
Chưỡng quỹ liếc mắt nhìn hai người, vội vàng đáp lời, gọi tiểu nhị dẫn đường cho họ, đem trà nóng vào cho họ.
"Đêm nay ở đây nghỉ ngơi, ngươi xử lí vết thương trên người luôn đi, đổi áo quần khác." Mặc Diệp đi vào phòng ngồi xuống bàn rót nước uống, cũng không nhìn Đường Ninh.
Đường Ninh ở ngoài cửa phòng dừng lại, nhìn gian phòng, xong mới đi vào ngồi xuống bàn, nói: "Ngươi không thiếu tiền, sao hai người chen một phòng được? Chẳng lẽ sợ ta chạy?"
"Ngươi biết thì tốt." Mặc Diệp nói thẳng, ngước mắt nhìn hắn: "Chẳng lẽ không phải ngươi tính toán như vậy?"
Đường Ninh xấu hổ cười cười: "Sao có thể chứ? Ta còn muốn tới chỗ ngươi làm khách mà!"
"Đêm nay ta ngủ giường, ngươi có thể ngủ trên đất, hoặc ngủ ở ghế dài, mà nhớ kỹ, đừng suy nghĩ muốn trốn, nếu không, ta đánh gãy chân ngươi mang về." Âm thanh trầm thấp không nhanh không chậm truyền ra, mang theo sự cảnh báo uy hiếp, nửa giả nửa thật, không ai phân biệt được.
"Thí chủ, ác quá không tốt đâu, nhất là đối đãi với thiếu niên nho nhỏ như ta, rất dễ bị dọa sợ." Nàng cười híp mắt nói, không chút nào bị hắn dọa sợ, ngược lại nói: "Ngươi yên tâm, ta không chạy đâu, ta kêu chưởng quỹ thêm một phòng, ở sát vách ngươi, nếu ngươi không yên lòng, ta để tiểu Hắc lại đây đi!"
Nói xong, vẫy vẫy, nói tiếp: "Tiểu Hắc, tới đây, đêm nay ngươi ngủ với vị gia này đi."
"Câm! Câm!" Tiểu Hắc hét lên, run lông trên người bay tới nấp sau lưng Đường Ninh. Nó mới không muốn ngủ cùng phòng với nhân loại này đâu, lỡ ai biết có bị hắn bóp chết hay không?
Đường Ninh cười cười, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: "Tiểu Hắc nhà ta thẹn thùng đó mà! Không thì, ngươi ngủ mình đi! Một người một phòng, thoải mái hơn nhiều." Chưa hết, nàng còn đảm bảo: "Yên tâm, ta tuyệt đối không chạy."
Có lẽ lúc đầu Mặc Diệp cũng không quen ngủ chung phòng với người khác, cứ nghe hắn ta cam đoan liên tục, liền liếc thật sâu nhìn hắn ta, nói: "Ta tin ngươi lần này, nếu sáng mai không gặp ngươi, thì đừng trách ta không khách khí."
"Vậy sáng mai gặp."
Nàng cười đáp lời rồi ra phòng, còn đóng cửa giúp hắn, sau khi đóng cửa rồi, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, quay người nhìn xuống lầu vui sướng hô lên: "Chưởng quỹ, mở thêm một phòng! Đem cho ta một con gà, mười cân thịt bò kho tương! Một vò rượu ngon thượng đẳng! Toàn bộ tính lên người vị đại gia kia!"