Dược Môn Tiên Y

Chương 54: Áσ ɭóŧ rơi mất




Edit Tiên Vô Sắc

Trong lòng Đường Ninh lúc này rất bất đắc dĩ, tại sao lại đụng tới sát thần rồi? Nàng đã nói sẽ không gặp lại, lúc này mới bao lâu? Lại đụng rồi.

Nàng nhìn hắn, cười một cách không hiểu: "Thí chủ, ngươi trở về không? Thuận tiện mang ta đi một đoạn đi!"

Mặc Diệp nhìn tiểu hòa thượng đang cười tủm tỉm thậm chí có chút vô lại, nếu không tận mắt nhìn thấy, rất khó tin đây là kẻ trước đó có bộ mặt lạnh lẽo khí thế khiếp người.

Thấy khóe miệng hắn ta toàn máu, sắc mặt tái nhợt khí tức hơi loạn, khóe miệng hắn giật giật, nói: "Hồi nãy diễn hay lắm mà? Hiện tại không được rồi? Ngay cả Kim Đan tu sĩ cũng có thể gϊếŧ, ngươi còn cần ta mang sao?"

Móa! Áσ ɭóŧ rơi mất!

Đường Ninh ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng. Hóa ra lúc nàng ráng cầm cự dùng lực lượng công đức để gϊếŧ tên Kim Đan tu sĩ kia, thì vị này ở trong tối nhìn?

Tiểu Hắc ngồi xổm trên bả vai của Đường Ninh, nghe hai người nói qua lại nói lại, đôi mắt đen lưu lưu thỉnh thoảng đảo qua nam tử hắc bào.

Người quen?

Còn gặp mặt ba lần, người quen rất có duyên?

Thấy tiểu hòa thượng một mặt ngốc mộng, Mặc Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, hỏi: "Chẳng phải ngươi nói mình không phải đệ tử Phật à? Tên gì? Ngươi ở nơi nào?"

"Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

Đường Ninh tỉnh táo lại, một tay nhẹ nhàng vỗ ngực. Với thực lực Luyện Khí kỳ của nàng, căn bản không thể ngăn cản được uy áp của Kim Đan tu sĩ, nhưng lúc sau có tiểu Hắc nhắc nhở, nàng mới nhớ, mình với tiểu Hắc có khế ước, nên trong cơ thể có uy áp Thượng Cổ thần thú.

Cũng chính như vậy, mới có thể chấn trụ uy áp đối phương lấy đi tính mạng hắn.

Dù như vậy, vận dụng lực lượng Công Đức, dưới tình huống đó, máu trong người nàng vẫn quay cuồng, hơi thở đi ngược, mới phun ra máu.

"Thấy ngươi là một người có tài, nếu không phải đệ tử Phật môn, chỉ cần xuất thân trong sạch, ta có thể thu lưu ngươi."

Hắn nhận thấy, người này còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tính rất vững, so với Ám Nhất Hắc Phong bên người hắn thì không thể sánh nổi với phản ứng và khí phách của hắn ta khi gặp nguy hiểm, là một người tài giỏi, nếu đem tới bên cạnh bồi dưỡng, ngày sau sẽ trở thành trợ thủ đắc lực

Đúng vậy, Đường Ninh nghe thế, cả người ngây ngẩn, cả tiểu Hắc cũng ngẩn ngơ, đôi mắt nhỏ nhìn Đường Ninh, oán thầm: "Kẻ nhân loại mặt nạ kia, con mắt nào của ngươi thấy Đường Đường cần thu lưu chứ?

"Sao? Ngươi không nguyện ý?" Thấy nửa ngày hắn chưa phản ứng, Mặc Diệp nhắm mắt lại.

Đường Ninh thấy vậy, không khỏi cười lên: "Ta chỉ không ngờ tới, ngươi lại để ý ta! Có chút thụ sủng nhược kinh."

"Nói như vậy, ngươi nguyện ý?" Âm thanh hắn hòa hoãn mấy phần.

"Không phải."

Đường Ninh nói xong, cười híp mắt nhìn hắn: "Ta biết thân phận ngươi tôn quý, nhưng ta cũng xuất thân bất phàm, nếu không làm cho ta phục bản lĩnh của người, ta sao có thể cam tâm tình nguyện nghe lệnh ngươi được?"

Tiếng nói nàng ngừng lại, thấy hắn muốn mở miệng, thì lại nói: "Thực lực thì tạm thời đừng đề cập nó, bỏ thực lực đi, ngươi có gì đáng giá để ta cuối đầu xưng thần vi tôn ngươi?"

Nụ cười trên mặt nàng, mang theo vài phần cơ trí, vài phần tà tứ, chậm rãi nói: "Chi bằng, ngươi mang ta ra khỏi đây đã, ta tới chỗ ngươi làm khách vài ngày, nếu ngươi có thể làm ta cam tâm tình lưu lại, vậy ta sẽ cuối đầu xưng thần, kính ngươi vi tôn, ngươi thấy như thế nào?"