Edit Tiên Vô Sắc
Nghe vậy, Đường Ninh cười nhẹ: "Được rồi, đừng ở đó đoán mò nữa, nhanh nói cho ta biết Quan Âm Trúc vạn năm dùng để làm gì?" Khi nói chuyện, nàng lấy dao găm bên hông ra, muốn cắt cái cây trúc này ra.
Nhưng mà, khi thấy Đường Ninh lấy dao găm cắt cây trúc, quạ đen nhịn không nổi vỗ cánh lên: "Câm! Câm! Lão tử sắp bị ngươi làm ngu luôn rồi! Ta sao có thể nghĩ ngươi là lão yêu tinh đoạt xá chứ?"
"Ồn ào cái gì? Có tin ta giật lông chim ngươi không?" Bên tai Đường Ninh bị nó lí nha lí nhí, tức giận ngẩng đầu trừng một cái.
Quạ đen còn muốn nói thêm gì đó thì bị nàng uy hiếp như vậy, lập tức ngậm miệng, vỗ cánh bay qua một bên, nhìn nàng cắt rễ cây trúc, đôi mắt đen lưu lưu chuyển động, cứ như vậy mà nhìn, không mở miệng nữa.
"Cây trúc này cứng quá! Cắt nửa ngày mà cũng không thấy vết gì?" Nàng nghĩ, chẳng lẽ cái dao găm này quá nhỏ nên cắt không ra? Thế là nàng đi tới kéo đại đao cách đó không xa, chém mạnh vào cây trúc.
"Keng!"
"A?" Chém một đao, phát ra âm thanh kim loại chạm nhau, tay nàng cầm đại đao cũng bị run lên, đi lên xem thử, vẫn không có dấu vết gì.
"Trúc này đao kiếm bất nhập? Xem ra là đồ tốt." Trong nội tâm nàng ẩn hiện lên vẻ hưng phấn, càng cắt không ra, nàng càng phải lấy nó ra.
Quạ đen nhìn một hồi, thật sự không nhịn được nữa, nói: "Quan Âm Trúc vạn năm vô cùng cứng, ngươi đem cả thượng đẳng bảo kiếm chém nó cũng không đứt, ngươi cầm đống sắt vụn chém nó, sao có thể đứt được."
Nghe thấy vậy, Đường Ninh liếc nhìn nó, cười híp mắt: "Ngươi biết ta chém không đứt, nên ngươi ở đó xem náo nhiệt?"
"Là ngươi không cho ta mở miệng." Quạ đen hừ nhẹ một tiếng, đầu nhỏ ngạo kiều giương lên.
"Vậy ngươi nói xem, làm sao lấy nó được?" Nàng vứt đại đao đi.
"Ngươi thấy có nhiều hài cốt như vậy, lúc bọn họ chưa chết chắc chắn có động tâm với Quan Âm Trúc, chỉ là không có bản lĩnh lấy được mà thôi, nhưng ta không như vậy, ta là Thượng Cổ thần thú Thái Dương Thần Điểu, lửa của ta là bản mệnh thiên hỏa."
"Biết rồi biết rồi, biết ngươi lợi hại, ngươi nói, làm sao lấy được?"
Quạ đen liếc mắt nhìn nàng, nói: "Ra khỏi rừng trúc này, ta muốn ăn thịt."
"Không thành vấn đề!" Nàng vung tay đáp ứng rất sảng khoái. Ai bảo nàng cũng muốn ăn thịt chứ! Không nói thì thôi mà nhắc tới thịt lại thấy lại đói bụng.
Quạ đen nghe nàng đáp ứng, ngữ khí liền nhẹ lại, đập cánh nói: "Sau này mỗi ngày ta đều muốn ăn thịt!"
"Được!" Đường Ninh đáp lời, thì thấy nó bay lên trước, nói: "Vậy ngươi nhanh chóng ngưng tụ bản mệnh thiên hỏa thử xem, lấy bản mệnh thiên hỏa hóa thành lưỡi dao rồi chém xuống coi sao."
Nhờ nó nhắc nhở, Đường Ninh mới nhớ, cùng nó khế ước, thì trong cơ nàng có bản mệnh thiên hỏa của nó, ngay sau đó, nàng ngưng tụ hỏa diễm thành lưỡi dao chém tới cây trúc.
Nhưng ngay lúc đó, trong nháy mắt cây trúc hóa thành tro bụi, toàn bộ rừng trúc lún xuống, đột nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng như cái miệng khổng lồ, nuốt toàn bộ rừng trúc vào trong xoáy cát, mà Đương Ninh cũng không có cơ hội phản ứng, cả người rơi xuống dưới, nuốt chửng hết trong đó không thấy bóng dáng nàng.
"A!"
Tiếng hét của nàng vẫn lẩn quẩn trong không khí, nhưng rất nhanh bị âm thanh ầm ầm che lấp đi.
"Đường Đường!"
Tiểu Hắc giật mình, không suy nghĩ nhiều, liền biến thành tia sáng bay vào thân thể nàng, cùng nhau biến mất trong bùn cát ...