Edit Tiên Vô Sắc
Nàng muốn tìm con vừa mạnh,vừa lợi hại, có loại vương bát chi khí, tốt nhất làm thú cưỡi của nàng, chứ không phải cưỡi lên đầu nàng.
Thế nhưng, quạ đen nghe vậy, nghiêng đầu nhỏ, con mắt lưu lưu chuyển động nhìn chằm chằm nàng, tựa như xúc động: "Không ngờ trong nhân loại còn có người tốt như ngươi."
Đường Ninh nghe, cười xấu hổ: Chỉ một con chim thôi mà, vì sao nàng lại chột dạ chứ?
"Chứng minh rằng, ánh mắt của ta không tệ."
Quạ đen đắc ý nói, chăm chú nhìn tiểu đầu trọc, nói: "Dù sao ta cũng muốn tìm người khế ước, mà ngươi không tệ, mới đầu năm, hình như người tốt không nhiều lắm, mặc dù ngươi chỉ ba lượng thịt, yếu đuối một xí, nhưng hơn ở tâm tính, nên ta quyết định khế ước với ngươi!"
Đường Ninh khóe miệng giật giật. Cái miệng con quạ đen này như mắc nợ vậy!
"Không được."
Nhãn châu nàng xoay chuyển, vừa bò xuống vừa nói: "Ta là đệ tử Phật môn, ngươi là chim ăn thịt, mưu cầu sống khác nhau, ta thì yếu, bản thân còn chưa bảo vệ được mình, sao bảo vệ được ngươi? Còn nữa, ta chưa từng nghe hung thú có thể nói chuyện, linh trí ngươi cao như vậy, nhất định không phải chim thường, ta càng không thể chậm trễ ngươi."
Nàng liếc mắt xuống dưới, còn chưa thấy đáy, không khỏi thì thào: "Sao lại cao như vậy?"
Thấy nàng ta cứ cự tuyệt, mắt nhỏ lưu lưu chuyển động, mang theo giọng hoài nghi: "Có phải ngươi không muốn khế ước với ta?"
Nghe vậy, Đường Ninh nói ngay: "Sao có thể chứ? Chẳng qua ta là đệ tử Phật môn, chúng sinh bình đẳng, không thể lấy danh nghĩa để cầm tù ngươi được, hơn nữa ta cảm thấy ngươi như vậy tốt hơn."
"Vậy sao?" Quạ đen rất hoài nghi.
"Đúng vậy!" Đường Ninh chăm chú gật đầu, tuy vậy, tiếng của nàng vừa dứt, thì thấy con quạ đen cúi người, đột nhiên mỏ quạ bén nhọn chọc tới ngực nàng.
"Tê!"
Mỏ quạ bén nhọn mổ phá y phục trước ngực nàng, nó đâm vào da thịt, cơn đau ập tới, khiến nàng hít khí lạnh.
"Chết tiệt! Ngươi làm gì vậy!"
Nàng gầm thét lên, đưa tay bắt con quạ đen, nhưng tại hành động đó, một luồng sáng vàng óng ánh tỏa ra, chói mắt như ánh sáng mặt trời bắn từ dưới đáy vực lên, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp dưới đáy vực và trên bầu trời.
Ánh sáng chói mắt mãnh liệt từ nơi này bắn ra, bay thẳng lên bầu trời, ánh sáng tỏa ra đến mấy tầng mây, chiếu sáng tứ phương, kinh động cường giả khắp nơi!
Người trong rừng rậm, khi thấy tia sáng phóng lên trời, hơi ngẩn người, sau đó nhãn tình sáng lên, đều nhanh chóng lao về hướng kia.
Dị tượng như thế, tất có thần vật hiện thế!
Trong lúc bọn người đều lao tới hướng kia. Thì ở một chỗ nào đó trong rừng rậm, Mặc Diệp nhìn ánh sáng kia, mắt đen thâm thúy lóe lên, thân ảnh vút qua, lao tới hướng kia.
Cho dù ở nơi cực kỳ xa xôi, cường giả cũng nhìn thấy tia ánh sáng chói mắt ở trong mây, có người chắp tay thì thào: "Dị tượng thế này, không biết sẽ là vật gì hiện thế?"
Còn có người đứng ở đỉnh núi, nhíu mày vuốt chòm râu, lẩm bẩm: "Gần đây liên tiếp xuất hiện dị tượng, đến cùng là phúc? Hay là họa?"
Không chờ đám người tới chỗ ánh sáng kia, ánh sáng đã biến mất, mà dưới đáy vực, Đường Ninh với quạ đen trừng mắt to mắt nhỏ, không nhúc nhích nhìn chằm đối phương...