Dược Môn Tiên Y

Chương 31: Đều tự tạo hóa




---Edit Tiên Vô Sắc--

Phát hiện trong bàn tay hình như có vật gì đó xuất hiện, nàng không suy nghĩ, lúc hét lên đem vật trong tay đập tới hung thú.

Lúc vật kia đánh ra, nàng mới cảm giác được trong lòng bàn tay có xúc cảm, hình như cái bát của nàng?

Đang suy nghĩ, thì thấy cái đập của nàng hiện ra một đường ánh sáng, trong nháy mắt nó biến lớn lên, phịch một tiếng nện xuống con hung thú, miệng bát hướng xuống, trực tiếp thu toàn bộ con thú vào dưới cái bát.-..

Thấy cảnh này Đường Ninh ngẩn ngơ, nhưng cũng quay tới chỗ thiếu nữ ngồi liệt trên đất hét cái: "Chạy! Không muốn chết nhanh chạy đi!"

Người ngồi liệt trên đất run hai chân đứng lên, cảm kích nhìn Đường Ninh, mới cố nén sợ chạy vào trong rừng.

Đường Ninh không biết bọn họ có thể sống sót không, nhưng mà, nàng có thể quay lại cứu bọn họ cũng coi như không tệ, còn bọn họ có thể giữ lấy mạng sống hay không, vậy chỉ xem tạo hóa của bọn họ.

Nàng đi tới dán tay lên cái bát, không thấy động tĩnh gì, nàng đang nghĩ thu lại cái bát xong rồi chạy, khóe mắt lại thoáng nhìn thiếu nữ đứng cách đó ngơ ngác nhìn nàng.

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

Đường Ninh nhíu mày: "Mau trốn đi, nơi này không thể ở lâu."

"Ta, ta theo ngươi." Thiếu nữ lắc đầu đi lên một bước, theo sát bên cạnh nàng.

Đường Ninh lườm nàng ta, nói: "Ta nói cho người biết, ta cứu ngươi một lần, sẽ không cứu lần hai, ngươi không trốn, nếu chết trong miệng thú, đừng trách người khác."

"Ừm." Thiếu nữ nắm chặt nắm đấm đáp lời, nàng nhìn tiểu hòa thượng trước mặt, rồi rũ mắt xuống đất.

Đường Ninh cảm thấy tia lực lượng nóng rực tràn vào thân thể, tia nóng tràn vào, cũng biến mất trong lòng bàn tay.

Nàng đi theo hướng mà những tên bội kiếm nam nhân trước đó đi, trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý. Dám lấy nàng đút cho hung thú, vậy cũng để bọn ngươi nếm thử mùi vị bị hung thú rượt đi!

Chạy ra phía trước một khoảng cách, nàng khẽ quát: "Thu!"

Cái bát hưu hưu thu nhỏ trở lại trong tay nàng, biến mất ở lòng bàn tay nàng, đồng thời, con hung thú cũng chạy trốn luôn, gầm nhẹ một tiếng, nhìn hai thân ảnh kia lại đột nhiên nhào cắn đuổi theo.-..

Đường Ninh nhanh chóng bỏ chạy, thiếu nữ kia cũng theo sát nàng, một đường dẫn con hung thú về hang động của nó.

Lúc đầu con hung thú đuổi theo nhưng khi nhìn thấy hang của mình bị đám nhân loại sâu kiến vây quanh, nó như vương giả bị mạo phạm, ngửa đầu rống một hơi, như đang gọi con hung thú còn lại trở về, đồng thời gầm lên mang theo sát máu hung tàn vọt tới đám nhân loại kia.

Về phần hai con sâu kiến kia, nó đã coi nhẹ bọn họ, dù sao, không có gì quan trọng hơn là bảo vệ lãnh thổ của mình, xua đám người xâm nhập càng quan trọng hơn.

Đường Ninh cùng thiếu nữ, đã sớm tìm một chỗ để nấp rồi.

Mà mấy tên bội kiếm nam nhân, nghe tiếng thú gào thì quay đầu lại, mới thấy con hung thú đó chạy tới đây, trong lúc nhất thời, có người hét lên: "Lão tổ! Hung thú trở về rồi!"

Trong hang động, tên lão giả kích động lấy Hồng Dương Quả xuống cẩn thận đặt vào hộp băng, vừa bỏ hộp băng vào túi càn khôn thì nghe thấy tiếng thú gào với tiếng kêu thảm thiết, lúc này mới bước nhanh ra ngoài.

Đang muốn mở miệng, thì thấy một tên bội kiếm nam nhân bị đánh bay, thi thể ngã xuống đất, cả người thở gấp gáp, hung thú tản ra khát máu hung tàn hiện răng nanh nhọn bén ra, ngăn ở cửa hang.