Edit Tiên Vô Sắc
Đường Ninh nhìn lão hòa thượng, dáng vẻ ông ta khoảng hơn 60 tuổi, lông mi trắng dài rũ xuống, cả người áo xám mộc mạc không đáng chú ý, ở cổ đeo một chuỗi châu phật, mà bên hông, một cái hồ lô treo nghiêng nghiêng, nếu không phải trong tay cầm đùi gà ăn, miệng đầy dầu mỡ, thì bộ dáng kia, ngược lại có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Chỉ là, dưới cái nhìn của nàng, lại có vẻ dở dở ương ương, rất hèn mọn.-.
Nàng cố nén một thân đau nhức, từ trên giường ngồi dậy, dựa vào giường nhìn hắn, nói: "Người xuất gia không phải thường nói, cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tòa tháp sao? Sao hòa thượng ông mới mở miệng đã muốn mang ân cầu báo rồi?"
"Không giống không giống." Lão hòa thượng cầm đùi gà quơ quơ, nhìn nàng nửa thật nửa giả nói: "Ngươi không giống như vậy."
"Sao lại không giống?" Đường Ninh hỏi.
Lão hòa thượng nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Ta nói, ngươi làm sao cạo đầu trọc vậy? Làm hại hòa thượng ta lúc đầu còn tưởng rằng đã nhặt được tiểu hòa thượng về nữa chứ, nào biết đâu là tiểu nữ oa."
"Tình thế bắt buộc."
Đường Ninh nói xong, thấy hắn ăn khiến cho miệng đầy dầu bóng loáng, bèn nhịn không được hỏi: "Nếu ngươi là hòa thượng, sao lại phá giới rồi? Chắc, ngươi là hòa thượng giả?"
"Ha ha ha ha ha." Lão hòa thượng cười ha ha lên, gỡ hồ lô bên hông xuống uống một ít rượu, nói: "Hòa thượng ta là rượu thịt đi vào bụng, Phật Tổ lưu trong lòng."
Hắn ăn đùi gà, chỉ còn lại khúc xương cắn trong miệng, đưa một tay ra sờ vào trong ngực, lấy ra một cái bình nhỏ vứt đến cho nàng: "Lấy bên trong một viên ra ăn đi." Nói xong, không để ý tới Đường Ninh nữa, rồi tự mình đi ngoài .
Đường Ninh đổ thuốc trong bình ra xem xét, đen thùi lùi tản ra mùi thuốc, đây là phương pháp nhu hợp đơn giản thô bạo nhất để làm thành thuốc viên, nghe qua mùi thuốc, cũng biết rõ đây đúng là vị thuốc chữa thương .-.
Nuốt viên thuốc vào xong, nàng thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, nhớ tới Phật quang ngày đó, hình như từ cái bát ...
Đúng rồi, cái bát đâu?
Đang nghĩ ngợi, thì cảm giác trên tay hình như có thứ gì đó, đưa tay dò, không khỏi ngẩn ngơ.
Không phải bát nàng đây sao? Nàng rất chắc chắn, vừa rồi trong tay không hề có thứ đồ chơi này.
Cầm lấy cái bát nhìn cẩn thận, đúng là cái bát kia không thể nghi ngờ, chẳng qua, cái bát này có thêm một chữ Vạn màu vàng.
Hình như nàng thấy, lòng bàn tay nàng ẩn ẩn phát nhiệt, thì thấy, chữ Vạn màu vàng hiện lên trong lòng bàn tay nàng, tản ra ánh sáng kim sắc nhàn nhạt, nhiệt lượng trong lòng bàn tay di chuyển vào cơ thể nàng, những nơi đi qua, đều cảm thấy tổn thương trong thân thể cũng dần dần khôi phục lại ...
"A?"
Nàng nháy nháy mắt, trực tiếp bật ngồi dậy, xác thực cảm giác thân thể dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng mà, chữ Vạn ở lòng bàn tay ánh sáng cũng dần phai nhạt đi, thẳng đến cuối cùng, biến mất trong lòng bàn tay của nàng, không lưu một chút vết tích, dường như, một màn trước đó, chỉ như ảo giác của nàng.
Nàng tâm niệm vừa động, cái bát trên tay lại biến mất lần nữa, đem bàn tay nắm chặt thành quả đấm, rồi phát hiện ra, một cỗ lực lượng lưu thoát trong thân thể.
"Ta đây xem như nhân họa đắc phúc sao?" Nàng thì thào nói nhỏ, đến cuối cùng nhịn không được bật cười lên.
Đưa tay bắt mạch của mình, quả nhiên, thân thể đã tốt lên khoảng bảy phần, hơn nữa trong thân thể còn có thêm một cỗ lực lượng, tất cả vết thương trên người đều biến mất không thấy nữa, không lưu một vết sẹo nào.
Sáng sớm hôm sau
Lão hòa thượng tựa ở cửa sổ, hồ lô cầm trong tay hớp một ngụm rượu, xem xét mặt mày tinh xảo xuất sắc của tiểu đầu trọc trong phòng, hỏi: "Tiếp theo ngươi có tính toán gì? Còn nữa, ngươi là tiểu nữ oa nhà nào? Đội lấy tiểu đầu trọc như vậy, ngươi về nhà được sao?"