Dược Môn Tiên Y

Chương 15: Ra tay độc ác




Edit Tiên Vô Sắc

"A! Không nghĩ tới một mình tiểu hòa thượng ngươi, còn phải để gia tự thân xuất mã một chuyến, mặt mũi này của ngươi cũng đủ lớn." Nam nhân mặc áo gấm âm tà nhìn chằm tiểu hòa thượng trước mặt, ánh mắt rơi vào dung nhan tinh xảo xuất sắc của hắn, trong mắt xẹt qua một tia ám quang.

Tên tiểu hòa thượng này, nhìn từ xa tinh xảo xuất sắc, không ngờ khi lại gần nhìn càng tuấn mỹ như họa, nhất là cặp mắt kia, trong suốt tinh khiết, giống như kẻ hồ đồ đơn thuần không rành thế sự, thật sự làm lòng hắn ngứa ngáy không nhịn nổi.

Ánh mắt Đường Ninh chớp lên, thấy nam nhân trung niên lúc trước đuổi theo mình đứng sau lưng tên nam nhân cẩm y, ngoại trừ bên ngoài có hai người này, hình như còn có người thực lực cường đại ẩn nấp chỗ tối thủ hộ tên cẩm y nam nhân .

Nàng không để mắt tới ánh mắt tà ác trần trụi làm càn không chút che giấu của hắn, lộ ra một nụ cười: "Thí chủ tìm ta có việc?"

Thấy nụ cười tinh khiết trên mặt tiểu hòa thượng, ánh mắt nam nhân âm tà hơi bừng tỉnh, lấy lại bình tĩnh xong, cười nhẹ một tiếng, sau đó lướt dài lên một bước, đưa tay bắt lấy tiểu hòa thượng.

"Đúng là bảo bối!"

Nam nhân trung niên kia thấy gia hắn lướt đến tiểu hòa thượng, lại thấy khóe môi tiểu hòa thượng câu lên tia cười tà, trong lòng không khỏi giật mình, lúc này mới hét lên: "Nhị gia cẩn thận!"

Thời điểm nam nhân cẩm y kia hướng tới Đường Ninh, dao găm trong tay áo trượt ra rơi vào lòng bàn tay của nàng, chỉ thấy nàng dời đi một cái, giơ tay đâm xuống, liền nghe một tiếng hít ngược không khí truyền ra.

"Tê!"

Cẩm y nam nhân ôm lấy cái tay bị vạch một đao kia, một đao nhanh mà độc ác, cắt cả cổ tay hắn, cắt đứt mạch gân của hắn

Máu tươi đỏ chói theo cổ tay nhỏ xuống, mùi máu tươi từ đó cũng tản ra trong hẻm này...

Không sai, Đường Ninh không cho bọn hắn cơ hội phản ứng lại, ngay sau khi nàng đả thương cổ tay nam nhân kia liền đạp đầu gối đối phương, một tiếng bịch đồng thời nam nhân kia một chân quỳ xuống, dao găm của nàng đã ở trên cổ hắn.-..

Mà tại khắc đó, tên nam nhân trung niên, cùng với tên ở chỗ tối đi tới trước mặt nàng, sát khí khiếp người, bao phủ cả người nàng.

"Đừng nhúc nhích!"

Nàng quát mạnh lên, dao găm ép vào cổ nam tử, một giọt máu tươi rỉ ra, nàng híp híp mắt, nhìn chằm chằm hai người kia: "Lui ra phía sau! Nếu không, ta gϊếŧ hắn!"

Cẩm y nam nhân bị nén quỳ một chân xuống đất nhìn cánh tay mình vô lực rủ xuống, đáy mắt hiện lên sự hung tàn nham hiểm khát máu.

Hắn bất cẩn rồi.

Hắn không ngờ tới một tên tiểu hòa thượng, một tên toàn thân đều không có khí tức linh lực thế mà cho hắn một đao như vậy, càng không ngờ tới tiểu hòa thượng nhìn như người có thể bắt nạt, thân thủ lại cao minh như vậy.

Thấy máu theo bàn tay nhỏ từng giọt lên mặt đất, hắn biết rõ, cái tay này của hắn, phế rồi.

"Tiểu hòa thượng, ngươi thả ngài ấy ra, chúng ta sẽ để ngươi đi." Nam nhân cao gầy ở chỗ tối ra ngoài mở miệng.

"Lui ra phía sau!" Đường Ninh hét lên nhìn chằm chằm hai người, uy áp tu vi của đối phương rơi vào người nàng, làm cho cả người nàng khí huyết cuồn cuộn, như muốn ép thẳng ra khỏi cổ họng.

Tay kia của cẩm y nam nhân bị vặn lại ở sau lưng, một tay lại vô lực rủ xuống, trên cổ còn có dao găm, hắn không quay đầu, chỉ âm trầm nở nụ cười, phân phó lấy: "Các ngươi lui ra phía sau."-..

Nghe vậy, hai người nhìn nhau, lúc này mới lui ra phía sau mấy thước.

Đường Ninh cảnh giác nhìn chằm chằm hai người kia, lại không nghĩ tới, ngay một khắc này nam nhân đang bị nàng khống chế đột nhiên giãy dụa vọt tới nàng, làm dao găm trong tay nàng bị lệch đi, cả người hắn ta thoáng thoát được, cái tay bị nàng vặn sau lưng đột nhiên thoát ra được, ngưng tụ cỗ khí tức mà mắt thường có thể thấy được bắn tới nàng.

-..---------------------------------..-