*
Đường Ninh ở bên cạnh nghe, trong lòng hơi ngạc nhiên. Nàng cũng định đi Thiên Long học viên mà, đến lúc đó chẳng phải sẽ đụng nhau sao?
Nàng ở một bên nghe họ trò chuyện, trong tâm thì nghĩ, tìm thời gian ra khỏi nhà, chứ cứ ở Đường gia nàng có thể chịu không được.
"Ninh nhi? Ninh nhi?" Đường Khiếu gọi hai tiếng, không thấy nàng phản ứng.
"A?" Đường Ninh lấy lại tinh thần, nhìn về ông, hỏi: "Phụ thân, sao vậy?"
"Sao con còn ngồi đây ngẩn người?" Đường Khiếu bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Vừa rồi Lăng Vân nói muốn con cùng ra ngoài với nó, ta cũng phải nghĩ ngơi, con cũng đừng ở đây trông nữa, cùng đi một chút đi!"
Thấy lão cha muốn hợp tác nàng với Nam Cung Lăng Vân, Đường Ninh không khỏi trợn tròn mắt, vội nói: "Con còn có việc, không có thời gian, nếu không, để Thanh Tri đi với hắn?"
Canh giữ ở cửa - Thanh Tri không hiểu bị điểm danh, không khỏi ngạc nhiên. Để hắn đi dạo phố với Nam Cung Lăng Vân? Cũng mệt cho Đại tiểu thư nghĩ ra.
Đường Khiếu nghe vậy sửng sốt lên, không phản ứng nổi.
Ngược lại, Nam Cung Lăng Vân nhìn nàng mà nàng tránh không kịp, không khỏi nở nụ cười, nói: "Ninh nhi, nhiều năm không thấy, dù cho đi cùng bạn bè hồi nhỏ như ta cũng không tính quá mức?"
Thấy hắn nhìn nàng, phụ nàng cũng nhìn nàng, trong bụng nàng bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới đáp lời: "Được rồi!"
Lúc này Đường Khiếu mới nở nụ cười, nói: "Đi đi!" Đứa nhỏ Lăng Vân này hắn cũng nhìn nó lớn lên, nếu hai người thành một đôi, ngày sau hắn không cần lo lắng cho Ninh nhi nữa.
Lúc Đường Khiếu chờ, Đường Ninh đi ra cửa chính với Nam Cung Lăng Vân, phân phó với một gã hộ vệ: "Chuẩn bị một chiếc xe ngựa."
"Vâng." Hộ vệ đáp lời, chuẩn bị đi, thì nghe thấy giọng nói Nam Cung Lăng Vân truyền tới.
"Không cần." Nam Cung Lăng Vân nhìn về Đường Ninh, nói: "Ngồi trong xe không thú vị lắm, sẽ không thấy phong cảnh bên ngoài, chúng ta cứ đi bộ đi!"
Thấy như vậy, Đường Ninh không nói cái gì, cất bước ra khỏi nhà, thấy hắn đi dạo khắp nơi trên đường không có mục đích, liền hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Nghe vậy, Nam Cung Lăng Vân cười nhẹ, nhìn tới người nàng, nói: "Ninh nhi, chẳng lẽ nàng không muốn đi với ta vậy sao? Nhiều năm không gặp, nàng không muốn biết những chuyện khi ta ở bên ngoài sao?"
"Không có hứng thú."
Nàng nói xong, liền chú ý tới những ánh mắt như có như không rơi vào người bọn họ, khi thì ghé tai, thấp giọng thì thầm, hình như đang muốn nói gì đó.
Lòng nàng khẽ nhúc nhích, nhìn về Nam Cung Lăng Vân đang ôn nhu nhìn nàng, hỏi: "Ngươi cố ý?"
"Cố ý cái gì?"
Giọng hắn trầm thấp mang theo ý cười, nhìn thiếu nữ trước mặt rõ ràng có chút tức giận, trong mắt nàng có tia lửa, gương mặt vì đó mà hơi ửng hồng, dáng vẻ tức giận kia, chân thực mà sinh động, ở trong mắt hắn, thật sự rất đáng yêu.
"Xe ngựa không ngồi lại muốn đi bộ, là để người ta thấy hai chúng ta ở một chỗ? Cho là một đôi?" Nam Cung Lăng Vân đánh chủ ý này, mà nàng còn bất tri bất giác phối hợp, thật sự khiến người nổi nóng.
Chỉ sợ qua ngày hôm nay, chuyện bọn họ truyền đi lại tăng thêm một phần.
Nam Cung Lăng Vân trầm thấp cười, giọng nói trầm thấp lộ ra vui vẻ, nói: "Chúng ta vốn là một đôi, sao cần lo bị người ta biết chứ?"