Dược Môn Tiên Y

Chương 128: Sao lúc trước còn làm




*

Chủ sảnh Đường gia.

Mấy vị tộc lão đến đều ngồi hai bên, đợi một hồi, thấy Đường Ninh đi vào, chỉ là, Đường Ninh vào đại sảnh trực tiếp ngồi xuống vào chủ vị, thấy vậy, bọn họ khẽ giật mình sững sờ.

Bình thường chủ vị đều là gia chủ ngồi, xem như mấy tộc lão cũng không ai dám ngồi, mà trước kia tu vi Đường Ninh chưa mất hết, nàng cũng không dám ngồi lên chủ vị, cho nên khi thấy nàng thoải mái tự nhiên ngồi lên chủ vị, cả đám đều lơ ngơ.

"Ta biết các vị có nghi vấn, nhân cơ hội bây giờ mấy người muốn hỏi gì cứ thì hỏi!" Đường Ninh bưng chén trà nhấp một ngụm, sau đó nhìn bọn họ.

Mấy tộc lão nhìn nhau, lúc này đại trưởng lão mới mở miệng hỏi: "Bọn người Đường Diệu Lương làm thế bắt được người? Sao người chạy thoát được? Mấy tháng qua người đi đâu? Tại sao không trở về? Người biết Dạ Vương? Người có biết vì sao hắn giúp Đường gia ta không?"

"Cha con bọn họ đánh ngất ta, sau đó mang ta ra khỏi phủ giao cho Thất Sát Các đưa ta tới một chỗ cách nơi này mấy ngày đường, rồi nhốt ta trong một phòng nhỏ, còn đổ hai bao chuột muốn cắn ta chết, để ta bị hoảng sợ bất lực tuyệt vọng chết đi, nhưng là cái loại chết không toàn thây."

Nàng dừng lại, tiếp tục nói: "Chỉ bất qúa, vận khí ta tốt, lúc thoi thóp có người cứu giúp, dưỡng một thời gian, tới khi thân thể tốt lên mới trở về, còn Dạ Vương, ta không biết, cũng không biết vì sao hắn lại giúp Đường gia chúng ta."

Nghe nàng hời hợt nói xong sự việc, vẻ mặt mấy vị lão tộc biến hóa. Đưa một thiếu nữ mười bốn tuổi không có tu vi nhốt lại trong phòng nhỏ, còn đổ hai bao chuột để cắn chết nàng, cha con Đường Diệu Lương sao có thể nhẫn tâm như vậy?

Đường Ninh đứng lên, hiện ra một vệt cười khó hiểu, nói: "Ta muốn đi xử lý hai cha con Đường Diệu Lương, mấy vị nếu không có chuyện gì, không bằng cùng đi xem?" Nói xong, nàng cất bước ra ngoài.

Mấy lão tộc nghe vậy, nhìn nhau, lập tức đi theo sau lưng nàng.

Đường Ninh đi lui sau núi Đường gia, nơi đó, mấy tên hộ vệ thấy nàng đến, liền lên bẩm báo: "Đại tiểu thư, hố đã đào xong, đồ cũng đã bỏ vào."

Mấy tộc lão nghe vậy đi lên xem thử. Thì thấy, hố sâu ba mét ở bên trong đầy rắn chuột, cảnh con rắn thân cuộn lấy nhau, cảnh con rắn khác cắn nuốt con chuột, cảnh lít nha lít nhít, để bọn họ không khỏi rùng mình.

"Đây, đây là muốn làm gì?" Họ hoảng sợ nhìn Đường Ninh, thì thấy có hai vệ áp tải hai cha con Đường Diệu Lương tới, nhìn thấy hai người kia, đôi mắt mấy vị tộc lão co rụt lại.

"Người, người muốn đẩy họ xuống?" Mấy tộc lão hít vào ngụm khí lạnh.

"Hạ độc gia chủ, mưu hại thiếu chủ Đường gia, cấu kết với ngoại nhân đối phó Đường gia, tội nào cũng đủ để bọn họ chết trăm lần, chẳng qua, một đao gϊếŧ chết thì quá lợi cho họ rồi, ta phải để bọn họ nếm thử, loại tư vị sợ hãi và tuyệt vọng này." Đường Ninh nhíu mắt lại, tầm mắt rơi vào mặt mày hoảng sợ của hai cha con.

"Đẩy bọn họ xuống dưới!"

Hộ vệ chần chờ một chút, nhìn về các lão tộc.

Ánh mắt Đường Ninh lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh mấy phần: "Không nghe thấy ta?"

"Không! Không! Ta không muốn! Ta không muốn!" Đường Sương hoảng sợ giãy dụa, muốn lui lại chạy trốn, nhưng bị hộ vệ áp lấy.

Đường Ninh đi lên, lấy tay bóp cằm nàng ta: "Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm?"