*
Nam Cung Lăng Vân kinh ngạc khi thiếu nữ gặp trên đường xuất hiện ở đây, nhưng lại không nghĩ, Đường Khiếu sẽ chạy tới ôm nàng, còn gọi nàng là Ninh nhi...
Ninh nhi? Nàng, nàng là...
Một ý niệm hiện lên trong đầu, hắn khiếp sợ nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ kia, trong lòng bàn tay hắn thấm mồ hôi, tim càng khẩn trương đập nhanh hơn, tiếng bịch bịch, đến hắn cũng nghe thấy.
"Đại tiểu thư!"
"Ninh nhi? Nàng còn sống!"
Từng tiếng vui mừng truyền vào tai, Nam Cung Lăng Vân cảm thấy đây như giấc mơ, kinh ngạc nhìn thiếu nữ bị Đường Khiếu ôm, chỉ biết, trong giây phút này lòng hắn tràn ra sự vui sướng mà ngôn ngữ không thể biểu đạt được, tâm tình vui sướng tràn ngập lòng hắn, hắn không kìm được vui mừng đến nỗi nở nụ cười.
Bị Đường Khiếu ôm cơ thể Đường Ninh hơi cứng. Nàng không quen thân mật với người khác như vậy, coi như cha thân thể cũng vậy, nhưng mà, người nàng bị ôm chặt, nước mắt ấm áp nhỏ xuống bờ vai nàng, lòng nàng phảng phất như bị bỏng đau.
Lúc đám người Nam Cung Lăng Vân đến cửa Đường gia, nàng cũng đến rồi, chỉ là không hiện thân mà ở trong tối nhìn, nàng không ngờ mới về đã phải xem kịch, càng không ngờ, cha con Đường Diệu Lương bại lộ, ngay cả chỗ dựa cũng hiện thân.
Hành động tộc nhân nhất trí với Đường Khiếu, khiến nàng rất ngạc nhiên, dù sao thực lực hai bên cách xa, họ có phần dũng cảm này, phần chiến ý này, đã rất không tệ.
Càng không ngờ Nam Cung Lăng Vân sẽ che chở Đường gia, thậm chí còn nói với cha hắn và mấy gia chủ gia tộc đến hỗ trợ, không thể không nói, tiểu trúc mã của nguyên chủ, thật sự không tệ.
Mà Đường Khiếu, phụ thân cơ thể này, lúc chưa thấy ông, nàng không biết phải sống chung với ông như thế nào, càng không biết phải đối mặt với ông như thế nào, nhưng mà, hán tử sắt đá khi nhìn thấy nàng, nước mắt vui mừng rơi xuống, nàng chỉ biết, một góc lạnh lẽo nào đó trong lòng bị nước mắt của ông hòa tan.
Giây phút này, nàng không còn dựa vào ký ức cảm nhận tình yêu thương của Đường Khiếu dành cho nữ nhi ông nữa, là nàng, chân chân thực thực cảm nhận được huyết mạch tình thân.
Cơ thể hơi cứng dần dần trầm tĩnh lại, nàng chậm rãi vươn tay, nhẹ vỗ lưng ông, ôn nhu nói: "Phụ thân, con không sao, con đã trở về."
Từ giờ trở đi, Đường gia, nàng sẽ bảo vệ!
Đường Diệu Lương và Đường Sương khiếp sợ mở to mắt, khi thấy thiếu nữ tuyệt mỹ vẻ mặt kinh sợ như gặp quỷ, Đường Ninh!
Nàng ta, nàng ta sao còn sống? Nàng ta rõ ràng chết rồi! Nàng ta không thể nào còn sống! Không thể nào!
Vẻ mặt Đường Sương có chút méo mó, trong mắt hiện ra sự điên cuồng, ả lắc đầu, nói từng tiếng: "Không, nàng nhất định là người khác giả mạo! Đường Ninh chết lâu rồi, nàng ta chết lâu rồi! Chính ta để người cho chuột cắn chết nàng ta, khiến hài cốt nàng ta chẳng còn! Nàng ta không thể nào còn sống! Không thể nào!"
Nam Cung Lăng Vân nghe thấy lời Đường Sương, không ngờ bọn họ dám đối xử với Đường Ninh như vậy, trong lòng tức giận không thôi: "Đúng là nữ nhân lòng dạ rắn rết!"
Nam Cung gia chủ sợ hắn không kiềm chế được, phẫn nộ muốn gϊếŧ người, vội vàng kéo hắn lại: "Bọn họ có người Đường gia xử rồi."
Không ai chú ý đến, tiểu nha đầu đứng trong góc cửa chính Đường gia, khi nhìn thấy Đường Ninh thì kinh ngạc, tầm mắt nàng rơi vào mái tóc đen mượt mà, vẻ mặt kỳ quái.