Edit Tiên Vô Sắc
Rời khỏi Bách Thảo lâu Đường Ninh ẩn ẩn phát giác có ánh mắt như rắn độc nhìn chằm vào nàng.
Nàng bất động thanh sắc nhìn thoáng qua xung quanh liền cất bước rời đi, hướng tới nơi đông người hơn, ở chỗ tối nam nhân trung niên thấy tiểu hòa thượng kia muốn trốn, lập tức đuổi theo, muốn đưa tay bắt lấy tiểu hòa thượng, nhưng lại bị đám người dồn lại khiến tiểu hòa thượng tránh được.
Đường Ninh vì tránh cánh tay kia, cả người hơi nghiêng tới trước, còn bị đứa nhỏ chen trên đường phố đụng vào, thân thể mất cân bằng ngã tới phía trước, một đầu đụng vào trong ngực của người phía trước.
Nhưng mà, không chờ nàng ngã vào trong ngực của người kia, thân thể nàng đã không còn cảm giác mất cân bằng ngã về phía trước nữa nàng đứng vững, mà cái giữ vững nàng, là một bàn tay to lớn đặt trên cái đầu trọc lóc của nàng.
Nhìn thân thể nhỏ bé ở trong lòng ngực mình, cùng với, chiếu vào đáy mắt là tiểu đầu trọc bị tay hắn đè lên, Mặc Diệp nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đám người, rơi lại trên người tên nam nhân trung niên đang né lui lại.
Thấy nam nhân trung niên biến mất trong đám người, hắn thu hồi lại mắt, đồng thời đem bàn tay lui ra khỏi tiểu đầu trọc một xí: "Buông tay."
Âm thanh trầm thấp, mang theo tia uy áp và với sự cự tuyệt lạnh lùng ngàn dặm truyền vào trong tai Đường Ninh, cảm giác đầu mình bị người đẩy ra một chút, cả người cũng lui về phía sau một bước.
Nàng giữ vững thân thể, thả tay đang nắm tay áo đối phương, sờ lên đầu trọc của mình, nhìn thoáng ra phía sau, không thấy tên đuổi theo nàng nữa, lúc này mới nhìn người trước mặt.
Nam tử trước mặt, như được thượng thiên điêu khắc tỉ mỉ mà thành, có thể nói ngũ quan hoàn mỹ, bộ dáng cương nghị, đôi mắt thâm thúy mà thần bí, môi mỏng mím chặt, còn một thân tản ra khí phách bẩm sinh tôn quý, quả thực làm cho nàng hung hăng kinh diễm một phen, trong nhất thời, không tự chủ nhìn ngẩn ra rồi....
Thấy tiểu hòa thượng đối với mình lộ ra sắc mặt kinh diễm, mặt Mặc Diệp tối đen lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua dung nhan tiểu hòa thượng như họa kia, lúc đang muốn rời đi, chỉ thấy đôi mắt tiểu hòa thượng cười híp giảo hoạt như hồ ly.
"A di đà phật, thí chủ, gặp nhau tức là duyên, ngài là thiên quyến chi nhân, xin mở rộng cửa dư dả, cùng Phật kết duyên đi!" Vừa nói nàng vừa lấy cái bát trong ngực ra, cười híp mắt nhìn nam tử trước mặt.
Người này toàn thân tản ra vương bát chi khí, sinh ra lại có một bộ dung nhan thiên thần như thế là cực phẩm nam nhân, thế này không thấy nhiều lắm.
"Thiên quyến chi nhân?"
Sắc mặt Mặc Diệp lạnh xuống, một thân khí tức lạnh băng trước đó càng đậm hơn, thậm chí, ẩn ẩn chứa mấy phần sát ý, giống như tiểu hòa thượng chạm đến cấm kỵ của hắn, ngay cả mắt cũng biến thành lãnh khốc vô tình.
Phát giác được khí tức đối phương biến hóa, Đường Ninh chớp ánh mắt lên, trong lòng ngạc nhiên. Nàng nói những lời hữu ích, sao lại giống như dẫm lên cái đuôi của hắn vậy? Dáng vẻ muốn gϊếŧ người?
Mặc Diệp ban đầu muốn rời đi, lúc này lại dần bước, từng bước tới gần tiểu hòa thượng. Uy áp mạnh mẽ trên người hắn tỏa ra, để người xung quanh đường phố đều phát hiện khó chịu, nhao nhao tránh đi.
Đường phố đông đúc, thoáng cái một mảnh đã trống trơn, ở giữa, chỉ còn lại một thân nam tử hắc bào khí tức cường đại với hai tên hộ vệ áo đen đứng phía sau cách nam tử một thước.
Lúc này đây, hai tên hộ vệ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn tiểu hòa thượng như đang nhìn người chết.
*
Thiên quyến chi nhân*: người được trời yêu thương.