*
Thất Sát Các chủ quỳ rạp xuống đất, kinh hãi ngẩng đầu không thể tin được nhìn nàng: "Ngươi, ngươi là Linh Sư!"
Cái này sao có thể!
Trong một đêm Đại tiểu thư Đường gia mất hết tu vi, bọn hắn đã sớm biết, coi như thực lực không mất hết, trong thời gian ngắn như vậy không thể nào lên cấp Linh Sư, bây giờ, nàng ta bộc phát ra là khí tức Linh sư, là có chuyện thế này?
Đường Ninh giật giật khóe miệng: "Bằng không, ngươi cảm thấy ta dựa vào cái gì để diệt được Thất Sát Các trong một đêm chứ?"
Nhìn người nàng tản ra sát ý, thanh trúc trong tay động, dù thấy không ít cảnh chết, hắn vào thời khắc này cũng nhịn không được cầu xin: "Đừng gϊếŧ ta, ta có thể nói cho ngươi biết, ban đầu ai thuê chúng ta gϊếŧ ngươi!"
Hắn tu luyện tới Linh Sư đỉnh phong dễ lắm sao? Hắn chỉ thiếu chút nữa lên Trúc Cơ, có thể đi tới tiên nhân chi địa, tuy hắn không sợ sinh tử, nhưng hắn không muốn chết đi như thế.
"Ta quên nói cho ngươi biết, cuốn sổ ghi nhiệm vụ các ngươi nhận việc gϊếŧ ta, đang ở trong tay ta!" Nàng nhìn mặt Thất Sát Các chủ đột biến, hai tay hắn nắm chặt đất, thanh trúc nàng khẽ động, chuẩn bị vung lên đánh xuống, thì thấy hắn đột nhiên trốn đi, đồng thời nhấc cát lên bay trong không khí.
"A!"
Hắn hét lên, thừa dịp cát tán loạn hắn hướng tới Đường Ninh, lấy dao găm ra, hung hăn đâm tới, thế nhưng cũng tại khắc này, một lực tấn công rơi xuống hổ khẩu của hắn, dao găm trong tay hắn gãy ra.
"A!"
Không giống với tiếng hét lúc trước, tiếng này kêu lên thê thảm, âm thanh xuyên thấu rừng cây, quanh quẩn trong không khí, không chờ hắn hành động, tay chân hắn bị chặt đứt gân mạch, xương cốt cả người bị đánh nát, cả người như búp bê rách nát tê liệt ngã xuống mặt đất, thân thể không tự chủ co quắp.
"Gϊếŧ, gϊếŧ ta... Gϊếŧ ta!" Kiểu đau đớn sống không bằng chết, hắn còn sống chính là tra tấn.
"Gϊếŧ ngươi, lợi cho ngươi quá, ngươi cũng nhìn thấy thủ hạ mình chết như thế nào, ta thế nào để ngươi chết dễ vậy!" Đường Ninh cười lạnh, tay vừa chuyển, lấy ra một bình thuốc, đổ vào thân thể hắn, chân nàng điểm một cái, nhảy lên trên cây, đi đổ thuốc xung quanh.
Nghe lời của nàng, Thất Sát Các chủ nhớ tới kết cục của những sát thủ kia, mắt hắn co rụt lại, trong mắt hiện lên hoảng sự: "Không! Không muốn!"
Phòng hắn cắn lưỡi tự tử, Đường Ninh giương tay lên, đánh ra một ngân châm, cả người hắn bất động nằm đó.
Trong rừng cây, gió nhẹ phất qua, mùi như có như không bao phủ trong rừng lan tỏa ra, ước chừng sau một nén hương, trong rừng truyền đến âm thanh sàn sạt.
Thấy mấy con rắn độc bò tới, côn trùng không biết tên với kiến đen từ trên cây bò xuống nhân loại nằm dưới mặt đất, ngay cả con chuột sợ rắn như trời, cũng xông tới như bị mỹ vị hấp dẫn, không sợ những con rắn độc, vụиɠ ŧяộʍ vây dưới chân Thất Sát Các chủ, chui vào áo bào hắn gặm cắn...
Trên cây Đường Ninh lạnh lùng nhìn, nhìn những con rắn kia chui vào y phục hắn, nhìn hắn bị gặm cắn, nhớ tới nguyên chủ khi chết.
Khi đó, nàng ấy so với hắn ta lúc này, càng bất lực càng sợ hãi, bởi vì, nàng ấy chỉ là một tiểu nữ hài được bảo vệ khá tốt mà thôi...