*
"Muốn biết? Ta có thể nói cho ngươi biết, trước khi chết cho ngươi biết rõ, kết cục của Thất Sát các của ngươi, không oan chút nào." Vừa nói, nàng kéo đầu tóc giả, lộ ra đầu trọc lóc.
"Ngươi là hòa thượng?"
Thất Sát Các chủ thấy đầu trọc, kinh ngạc mở to hai mắt, tay cầm kiếm nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi: "Hay cho kẻ ăn chay niệm phật! Xưa nay Thất Sát Các với Phật môn không thù không oán, ngươi lại đồ sát mấy trăm mạng người của Thất Sát Các, làm bọn hắn bị tra tấn đến chết, còn không toàn thây! Ngươi không sợ, sau khi chết ngươi sẽ xuống Địa Ngục sao!"
"Ha ha."
Đường Ninh cười nhẹ, nhìn hắn, nói: "Ngươi sai rồi, ta không phải là hòa thượng, nói tới cái này, đầu tóc của ta, vì bị các ngươi truy sát, để bảo vệ mạng sống mà ta đã tự tay cạo đi!"
Mắt nàng trở nên lạnh lẽo, như cười như không: "Sao vậy? Không nhớ ta? Vậy ngươi chắc hẳn nhớ kỹ, Đại tiểu thư Đường gia Đường Ninh?"
Nghe lời hắn nói, đôi mắt Thất Sát các chủ co rút lại, ánh mắt nhìn hắn trở nên chấn kinh mà không dám tin, vô thức kêu lên: "Người là Đại tiểu thư Đường gia, Đường Ninh!"
"Đúng vậy, xem ra ngươi nhớ rất rõ ta." Nàng vuốt vuốt thanh trúc, đăm đăm nhìn hắn: "Hiện tại, ngươi còn cảm thấy Thất Sát Các ngươi chết oan không? Còn cảm thấy ta không có thù với Thất Sát Các không?"
Thân thể hắn run rẩy, thì thào hô lên: "Không có thể nào! Đại tiểu thư Đường gia Đường Ninh, nàng ta chết rồi! Nàng sớm đã chết rồi!" Lúc thuộc hạ hồi bẩm, Đường Ninh chết rồi, hắn thậm chí chưa từng hoài nghi, bởi vì, sát thủ Thất Sát Các chưa từng thất thủ!
Huống chi, ngày đó trên người Đường Ninh không có thực lực, đừng nói lúc đó còn phái ra nhiều người, chính một người, cũng có thể gϊếŧ nàng, huống chi, ngày đó hộ pháp của hắn cũng đi...
Nhìn gương mặt nhỏ tuổi tinh xảo kia, đối phương cũng chỉ 13-14 tuổi, giờ khắc này, hắn hiểu vì sao, vì sao Thất Sát Các gặp đại họa trong một đêm, còn bị tra tấn đến chết, còn bị mấy con trùng rắn gặm không toàn thây, vì lúc nhận nhiệm vụ kia, đối phương yêu cầu, phải tra tấn khiến Đường Ninh đến chết, làm cho nàng bị chuột gặm chết không toàn thây...
"Đúng vậy, Đại tiểu thư Đường gia chết rồi, nhưng rất không may, Đường Ninh ta còn sống." Âm thanh vừa hạ, nàng vút qua, thanh trúc như lợi kiếm, đánh thẳng tới mệnh Thất Sát Các chủ.
"Hưu!"
Thanh trúc dài đánh ra, mang theo phong nhận sắc bén với sát ý, đập thẳng tới mặt Thất Sát Các chủ, hắn theo bản năng ngăn trở tấn công của đối phương.
"Ta là cường giả Linh sư đỉnh phong! Coi như trong cơ thể ta còn thuốc, nhưng, ngươi cũng không gϊếŧ được ta?" Hắn nghiến răng nói hung tợn, ánh mắt âm tàn mà ẩn chứa sát ý nhìn Đường Ninh, nói: "Lần trước bọn hắn không thể gϊếŧ ngươi, hôm nay, ta tự tay kết liễu ngươi!"
"Hừ!" Đường Ninh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không có bản lĩnh đó!" Nói xong, thanh trúc dài trong tay nàng vừa chuyển, mạnh mẽ đánh xuống đầu gối đối phương ầm ầm.
"Ầm! Răng rắc!"
Một tiếng tấn công ra, răng rắc một tiếng phảng phất như xương cốt bị đánh nát, đau đớn truyền tới, lúc đầu Thất Sát Các chủ còn thở hổn hển nhưng sau đó kêu thảm thiết, đầu gối vì vậy mà mềm nhũn, cả người trong nháy mắt mất cân bằng quỳ rạp xuống đất.