*
"Trừ hắn ra, còn có thể ai?"
Mặc Diệp không nhanh không chậm nói một tiếng, hắn dừng lại, ánh mắt thâm thúy khẽ nhúc nhích, hỏi: "Các chủ Thất Sát Các bất kể tâm kế hay thực lực đều không phải bình thường, hắn cũng bị gϊếŧ rồi? Có người nhìn thấy thi thể hắn không?"
"Toàn bộ Thất Sát các đã bị đốt rụi, có người nói, khi lửa dập tắt, có nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến, đầy đất cảnh tượng kia cực kỳ kinh khủng, từng người trong Thất Sát Các đều chết rất thê thảm, thi thể bọn họ phần lớn đều bị mấy con kia gặm đến không toàn thây, cuối cùng bị đốt cháy thành than.
Nói tới việc này, Hắc Phong nổi cả da gà: "Những người kia chắc bị trúng thuốc sau đó bị trúng độc của mấy con rắn mới mất mạng, lấy ấy ở đó không có một người sống, nên đều nói Thất Sát Các không còn một ai."
Nghe vậy, Mặc Diệp không nói gì, chỉ nghiêng người ra sau ghế, mắt nhìn ra bầu trời, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Không có người biết rõ, cùng lúc đó, một thân ảnh mang vết thương chạy trốn, chạy thoát thân trong đêm, không dám dừng lại, chỉ sợ người sau lưng đuổi kịp mình.
Mà người đang mang theo vết thương chạy trối chết, không phải ai khác, chính là các chủ Thất Sát Các.
Toàn bộ Thất Sát Các, cho đến giờ phút này, chỉ còn hắn sống sót, hắn trốn khỏi Thất Sát Các, trên đường lấy kiếm đỡ thân thể, cắn răng chạy vào núi thoát thân, nhớ tới màn kia, cơn lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lên, hắn cả kinh rùng mình.
Cho tới bây giờ, hắn không biết, người diệt Thất Sát Các hắn, rốt cuộc có lai lịch gì? Chỉ biết, đó là một thiếu niên chưa lớn, nhưng chỉ bằng một mình hắn, để toàn bộ Thất Sát Các trong vòng một đêm biến mất!
Đến cùng Thất Sát Các hắn đã chọc đến sát tinh kinh khủng như vậy khi nào? Trên đường hắn suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra hắn đã đắc tội nhân vật nào.
Mệt mỏi khiến hắn chịu không nổi, hắn thấy đằng sau đã không còn thân ảnh người nọ, bèn dựa vào cây to, thở hổn hển, tay vẫn cầm kiếm, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Ngươi trốn không thoát đâu."
Một giọng nói đột nhiên truyền ra, hắn cả kinh trốn đi, lưng dựa vào cây to, trường kiếm bỏ trước người, tức giận quát lên: "Đi ra!"
Đường Ninh ra từ một cây to trước mặt hắn, trong tay vuốt thanh trúc, bên môi mang theo nụ cười tà tứ mà lạnh lẽo: "Các chủ Thất Sát Các, quả nhiên thật có bản lĩnh."
Trong đêm dưới tình huống đó có thể chạy thoát, còn trốn đến nơi xa như vậy, đúng là không đơn giản.
Phải biết, nàng trà trộn vào Thất Sát Các mấy ngày, đã sớm bị bỏ thuốc trong cơ thể bọn họ, đêm qua thuốc phát huy, bọn hắn hẳn không có ai có thể thoát được, nhưng, các chủ Thất Sát Các này vẫn trốn được.
"Cũng may ta kỹ càng, bằng không, không bắt được con cá lọt lưới này rồi." Thanh trúc trong tay nàng khẽ chuyển, âm thanh không nhanh không chậm, ánh mắt nhìn về hắn, như nhìn một thi thể chết.
Thấy thiếu nhiên đêm qua, đôi mắt Thất Sát Các chủ âm trầm mà tức giận nhìn hắn, quát hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Đến cùng có thù gì với chúng ta? Làm từng người của chúng bị tra tấn đến chết, còn bị mấy con kia gắm đến không toàn thây! Ngươi với Thất Sát Các, đến cùng có đại thù gì?"
Khóe môi Đường Ninh hơi cong lên, mỉm cười.