Edit Tiên Vô Sắc
Tên cầm đầu ánh mắt nham hiểm độc ác, nhìn chằm vào ánh lửa kia, thật lâu, mới nói: "Lui đi! Báo cho phía trên, thì nói nàng ta chết rồi."
Theo bọn hắn nghĩ, Đường Ninh cũng không sống được mấy ngày. Một nữ hài không có tu vi, còn bị tra tấn, bị thương cả người, lại bị trăm con chuột cắn qua, bọn hắn cũng không tin, đã vậy mà nàng ta còn không chết!
Hắc y nhân ánh mắt âm trầm liếc qua mấy người: "Nhớ kỹ, nàng ta đã chết, các ngươi căn dặn xuống dưới cho tốt, để mọi người im lặng, nếu không, đều chôn cùng Đường Ninh đi!"
Nhóm hắc y nhân nghe, trong lòng run lên, liền nói ngay: "Vâng, chúng ta rõ rồi."
"Đi!"
Hắc y nhân quay người rời đi, những người khác nhanh chóng đuổi theo, tới lui lặng lẽ, chỉ để lại sau lưng một màn đêm ánh lửa bao trùm trời đất...
Trong chùa chỉ có vẻn vẹn mười mấy người, căn bản không thể dập tắt hết lửa, đại hỏa kéo dài, thẳng đến, lúc sắc trời gần sáng, chùa đều bị đốt hết, lửa mới dần dần tắt xuống.
Trải qua đêm cứu hỏa, trong chùa tính cả chủ trì với Đường Ninh và mười mấy người khác, từng người đi ra ngoài trên mặt đều xám đen cả, vì xách nước nên trên tăng bào đều ẩm ước cả, thậm chí tăng bào đều bị đốt đi một góc, chật vật không thôi.
Nhưng bọn hắn nhường như không quan tâm đến một thân chật vật này, chỉ kinh ngạc, hai mắt ửng đỏ hiện ra lệ quang nhìn ngôi chùa bị cháy sạch chỉ còn lại ngôi chùa trống rỗng.
Đường Ninh đứng một bên trong lòng áy náy không thôi, nếu không phải do nàng, chùa của bọn họ cũng không bị lửa đốt thành như vậy.
"Sư phụ, chùa chúng ta không còn nữa." Một tăng nhân nghẹn ngào nói.
"Haiz! Phải giữ vững tinh thần, người bình an là tốt rồi, chùa không còn, chúng ta lại xây lại lần nữa." Phương trượng than nhẹ, an ủi chúng đệ tử.
Đường Ninh đi lên một bước, nhìn phương trượng nghiêm túc: "Ta sẽ xây lại chùa một lần nữa."
Phương trượng nhìn gương mặt đen sì của tiểu hòa thượng, cũng không nhớ đây là đệ tử nào, sờ lên đầu hắn, nói: "A di đà phật, tất cả sẽ tốt lên thôi."
Lúc phương trượng chỉ huy, đám bắt đầu thu dọn mọi thứ, nhưng mà, phần lớn đồ vật đều bị cháy, chỉ còn lại mấy cái nồi, bát với ghế đá có thể dùng được.
Đường Ninh cũng giúp đỡ, chất đống đồ vật tìm được trong phế tích, nhìn chồng đồ đen thui trước mắt, trong lòng nàng không biết tư vị gì.
Nhưng, nàng tuy muốn xây lại chùa, trong người lại không có đồng nào nàng cũng làm không được.
Không đúng!
Nàng không có tiền, nhưng cái lúc gϊếŧ tên hắc y nhân đó, có vơ vét trên người hắn có ít vàng lá.
"Các con tới đây." Lúc này phương trượng hô lên, ngoắc để đám người tới.
Đám người nhìn nhau, đi tới phía trước, cung kính hô: "Sư phụ."
"Chùa trải qua lần này, chỉ còn những thứ nồi bát, bây giờ chùa đã như vậy, người cũng không ở được, từ hôm nay trở đi, hãy xuống núi đi!" Phương trượng khẽ than.
"Sư phụ! Chúng con không đi, coi như chùa đã không còn, nhưng nơi này, như cũ vẫn là nhà chúng con!" Một tăng nhân quỳ trước mặt ông, nén không được khóc lên.
"Sư phụ, chúng con muốn xây chùa lại, đem nhà chúng con xây lên lại, sư phụ, sư phụ, chúng con không đi!" Chúng tăng chảy nước mắt nói, đều quỳ xuống trước mặt phương trượng.
Đường Ninh nhìn, vài lần muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì....
---------------...--------------------