"Lấy xuống cho ta."
Thanh âm này truyền vào tai Cố Thập Bát Nương, nàng mãnh liệt đứng lên.
Bành Nhất Châm nghe thấy rõ ràng, Linh Nguyên biến sắc, bước nhanh ra ngoài.
Thiếu niên ngoài cửa sắc mặt trang nghiêm, ánh mắt nặng nề.
Hai ba gã sai vặt đem thang đến đặt ở trước cửa.
"Các ngươi tính làm cái gì?" Linh Nguyên quát, nhất chân đá bay cái thang của gã sai vặt kia.
"Lớn mật" bọn sai vặt xúm vào cãi cọ, xắn tay áo vung vẫy quả đấm, liền bị Thẩm An Lâm đưa tay ngăn lại.
Thẩm An Lâm cũng không có xuống ngựa, chỉ là lạnh lùng đảo mắt qua Linh Nguyên, ánh mắt dừng ở tấm biển nằm trên cánh cửa kia.
"Lấy biển xuống mà thôi." Hắn thản nhiên nói.
"Lâm thiếu gia..." Linh Nguyên nhìn hắn nói.
Xưng hô này làm cho Thẩm An Lâm dời đi tầm mắt, nhìn chăm chú vào người vị thiếu niên này, nhìn đoán hắn tầm mười lăm mười sáu tuổi, mặc trường bào bình thường, trên mày có một vết sẹo được tóc mai che lại.
Lâm thiếu gia, xưng hô này là nô tài trong nhà dùng, mặc kệ nói như thế nào, đối với ngoại nhân hắn vẫn là trưởng tử Thẩm gia tam phòng, là đại thiếu gia không thể thay đổi, Thẩm giáo úy.
Thiếu niên này... Hai mắt hắn càng lúc càng phát ra thứ giống như màn đêm tăm tối.
Linh Nguyên cũng không có tránh né, "..Thuận Hòa Đường đã đổi chủ..."
"Hiệu thuốc bắc đã đổi chủ , nhưng bảng hiệu này cũng không co đổi chủ." Thẩm An Lâm nói, buông ra dây cương xuống ngựa, bọn sai vặt tự động nhường ra một con đường.
Hắn từng bước một đến gần, "Bảng hiệu của ta nư thế nào không lấy đươc?"
Năm nay hắn mười tám tuổi, lại không giống như thiếu niên thiếu nữ gia đình phú quý được bồi dưỡng ở nhà, hắn ăn nằm với chiến trường, giết qua Kim tặc, lúc này thật sự nổi giận, che dấu *lệ khí* muốn tản ra bốn phía, từng bước một đi tới, mang đến cho người ta cảm giác uy hiếp thật lớn.
(*)tàn ác, ác độc, tàn bạo
"Ta muốn lấy xuống, ngươi sẽ như thế nào?" Hắn nói, đã đứng sát phía dưới cánh cửa biển, giật mở áo choàng, dường như tay duỗi ra liền có thể tháo xuống.
Linh Nguyên vận sức chờ phát động, chuẩn bị tốt *tư thái* ngăn chặn.
(*)tư thế
"Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu gia." Bành Nhất Châm cười ha hả đi ra, chụp lấy Linh Nguyên kéo về phía sau, hóa giải bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Thẩm An Lâm lui về phía sau một bước, khôi phục khí tức lạnh nhạt, nhìn Bành Nhất Châm.
"Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, xúc phạm Thẩm thiếu gia, ngài đại nhân đại lượng..." Bành Nhất Câm cười chắp tay thi lễ.
"Tháo biển đi." Thẩm An Lâm nhìn hắn một cái, trên mặt không hỉ không nộ, hướng bọn sai vặt phía sau nói.
Bọn sai vặt một lòng tiến lên.
"Chậm đã, chậm đã." Bành Nhất Châm vội đưa tay cản lại.
"Như thế nào?" Thẩm An Lâm nhìn về phía hắn, hỏi.
"Thẩm thiếu gia," Bành Nhất Nhât vẻ mặt trở nên hốt hoảng mà khó xử, lấy một *công văn* ở trong lòng ngực ra, cười khô nói, "Thẩm thiếu gia, ta mua bán nhỏ, theo lý thuyết, yêu cầu này của Thẩm thiếu gia ngươi chính là một chuyện, bất quá, ta đây là vì kiếm tiền, mong rằng Thẩm thiếu gia giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ta..."
(*)có thể hiểu chung là "tờ giấy"
Hắn khom người thở dài nói lời này, một bộ dáng bất đắc dĩ cùng sợ hãi, trong mắt người xem ở bên ngoài cực kỳ thương cảm.
Bốn phía đối Thẩm An Lâm *thanh âm chỉ trỏ* ngày càng nhiều hơn.
(*)nói xấu sau lưng
"Bành chưởng quỹ," Thẩm An Lâm thần sắc khẽ biến, nhìn Bành Nhất Châm nói, "Ngươi có cái gì thì nói cái đó, không cần diễn trò."
Bành Nhất Châm cuối đầu, trên mặt hiện lên một tia cười, ngẩng đầu vẫn là cái bộ dáng sầu khổ kia, chìa tay đưa tờ giấy cho hắn.
"Ngươi xem, ở đây đều đã nói, biển hiệu cùng nhau chuyển nhượng, này, đây đều là cùng kiếm tiền..."
Công văn ký kết hiển nhiên không có qua tay Thẩm An Lâm, mà là quản sự trong nhà một tay xử lý, từ hôm nghe được Thẩm An Lâm nói hiệu thuốc bắc này là sở hữu của mẹ đẻ, Cố Thập Bát Nương liền nhiều chút tâm tư, khi Bành Nhất Châm ở cùng Thẩm Tam lão gia ký công văn, cố ý nói trúng cái danh hào của biển hiệu, nguyện ý nhiều hơn chút tiền, xin chỉ thị của quản sự, chủ tử trong nhà tự nhiên không có chút nghi ngờ, liền vui vẻ cho.
Bình thường nhà bán cửa hàng, không có cái thói quen này, Thẩm An Lâm đương nhiên không biết còn có cái sự tình này, lúc này vừa thấy được công văn, không khỏi sửng sốt.
"Thẩm thiếu gia, ngàn vạn lần đừng làm khó dễ lão nhân, lão nhân ở dưới quê đến, đứng vững chân được không hề dễ dàng..." Bành Nhất châm chắp tay, thở dài nói.
Sau đó Thẩm An Lâm xoay người cất bước rời khỏi.
"Đa tạ thiếu gia, đa tạ Thẩm thiếu gia." Bành Nhất Châm cười ha hả nói.
"Thiếu gia.." Bọn sai vặt hai mặt nhìn nhau.
"Đi." Thẩm An Lâm trầm giọng nói, phiên thân lên ngựa, con ngựa vòng vo tại chỗ, hắn lại một lần nữa nhìn cái biển hệu đen bóng kia, gắt gao nắm lấy dây cương.
Cố thị thuận hoà đường... Cố thị thuận hoà đường...