Dược Hương Trùng Sinh

Chương 49: Chí học




Cố Thập Bát Nương rất nhanh nói xong, nhìn trên xe rải rác “Sơn Tham”, “Cương Tàm” (tằm chết khô), “Hậu Phác” nhịn không được cười.

Nàng vốn tưởng rằng sẽ có nhiều ngạc nhiên hơn đâu, kết quả những thứ này đều đã ở đại sảnh Thuận Hòa Đường nhìn thấy, trên tiệm dược rất thường xuyên nhìn thấy giả dược, nàng từng hơi tò mò nên xem qua vài lượt.

Sự tình chính là khéo như vậy, Sơn Tham Cương Tàm thực sự... nàng có thể nhận không ra chủng loại, nhưng là giả nàng lại có thể liếc mắt một cái nhận ra, đương nhiên cũng có nhận không ra...

“Lão trượng, người thấy toàn bộ bọ cạp này đều là giả? Nhưng đây thực sự là bọ cạp thật a...”

Nếu không phải đã có ấn tượng từ trước, nàng thật sự sẽ không đem thứ này cho rằng là giả, một mặt nghĩ, một mặt xuất ra toàn bộ bọ cạp chính mình so sánh, nhìn nhìn, dứt khoát cắn xuống một ngụm.

"A. . Phi phi. . . ." Nàng nghiêng đầu ói ra vài hớp, "Đều là bọ cạp cát a. . . Trách không được trọng lượng vừa chừng ! Nhưng này như thế nào làm thuốc a, lão trượng ngươi từ nơi nào bắt bọ cạp, toàn ăn cát bùn a. ."

"Ta cho ăn!" Lão nhân lấy lại tinh thần, trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, da mặt nhăn nhó khô giáp đỏ lên, tựa hồ thực kích động.

Thuốc Đông y đều là hoang dại , trời đất khắp nơi đều có, thật đúng là không có người cố ý đi nuôi dưỡng, Cố Thập Bát Nương âm thanh bán tín bán nghi.

"Như thế nào làm cho nó ăn hết?" Nàng tò mò nhìn con bọ cạp, hỏi.

"Tiểu cô nương, sách này cho ngươi , " Lão nhân căn bản là không để ý lời của nàng, cầm sách ném cho Cố Thập Bát Nương, như nghĩ tới cái gì lại đánh giá tiểu cô nương trước mắt này.

Cố Thập Bát Nương cẩn thận tiếp nhận quyển sách kia, như nhặt được trân bảo mở ra, trang giấy ố vàng, chữ viết không tính là tinh tế, kích động, tay có chút phát run.

Xe nhoáng lên một cái, lão giả kia nhảy xuống xe.

"Lão trượng ngươi đi?" Cố Thập Bát Nương khép sách lại, nhìn hắn hỏi.

Lúc này xe đã đến Tiên Nhân huyện, đang muốn vào thành.

Lão giả hắc hắc cười, vẫy tay, cũng không có nói chuyện dắt bao tải tiêu sái chạy nhanh lẫn vào đám người không thấy nữa.

Lão đầu này. . . Cố Thập Bát Nương nhìn phương hướng hắn rời đi, lại nhìn nhìn sách trong tay mình, lão đầu này có lai lịch gì? Có lẽ không đơn giản.

"Đại tỷ nhi?" Tiểu Hỏa Kế xin chỉ thị nàng.

"Đi thôi." Cố Thập Bát Nương mắt lại nhìn phương hướng lão giả đi xa, đem sách thu lại nói.

Một tầng mưa thu là một tầng lạnh, tựa hồ nháy mắt mọi người liền thay áo kép(áo hai lớp).

Cố Thập Bát Nương đứng tại phòng bếp, một mặt chậm rãi uống canh trà nóng, một mặt nhìn Tào thị cầm một kiện áo dài cũ ở trên người Cố Hải đo đạc, Cố Hải giương tay cho mẫu thân đo đạc, ánh mắt thủy chung không có rời khỏi quyển sách trong tay.

Bây giờ là cuối tháng chín, một nhà bọn họ như trước sinh hoạt tại bên trong tiểu viện này, tuy rằng ăn uống như trước thô đạm, mặc như trước keo kiệt.

Ít nhất xem như trốn thoát khỏi vận mệnh an bài trước kia. . . .

Một đời kia lúc này bọn họ chắc đã sinh hoạt tại Kiến Khang, lúc này mẫu thân đã muốn bị một tay ăn chơi khác trong tộc có âm mưu mướn tới giặt quần áo. . . .

Lúc này ca ca đã không còn đọc sách, càng miễn bàn thi cử. . .

Lúc này, chính mình giống kẻ ngu bình thường bị nhóm tỷ muội trong tộc kêu đến hét đi . . . . .

Mà hiện tại, kia hết thảy đều không có phát sinh, hơn nữa tuyệt không có cơ hội phát sinh.

Cố Thập Bát Nương nhắm mắt lại.

Không biết Cố Hải nói gì đó, Tào thị đánh đầu của hắn một cái, trong viện vang lên tiếng cười của mẫu tử hai người.

Cố Thập Bát Nương từ từ nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp , khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên, có lẽ ngày ngày như vậy cũng rất tốt, không có những người đó gây sự, nàng có nương có ca ca có kế sinh nhai bảo đảm,kì thật như vậy như vậy đủ rồi.

"Thập Bát Nương, ngươi làm việc đi thôi, làm ra vẻ ta tới thu thập." Tào thị rốt cục đo xong, thả Cố Hải vào trong phòng đi đọc sách, quay đầu thấy Cố Thập Bát Nương đứng ở phòng bếp ngẩn người, cười nói.

"Con đến đây. Nương, ngươi đừng nhúng tay vào ." Cố Thập Bát Nương nói, một mặt lưu loát đem bát đũa để vào trong nước, tay tiếp xúc đến nước lạnh, theo bản năng thu trở về, mồm hút khí lạnh.

"Làm sao vậy?" Tào thị vừa đến gần phòng bếp vội hỏi, một mặt đã nắm tay nàng.

"Không có việc gì. . ." Cố Thập Bát Nương cười nói, muốn thu hồi tay lại.

Ngón tay thon dài hơi hơi sưng đỏ, còn mang theo nhiều mụn bọt nước trắng bệch .

Tào thị nước mắt nhất thời ngay tại trong hốc mắt đảo quanh, mấy ngày nay, nữ nhi so với trước kia càng thêm vất vả, buổi tối đọc sách đến nửa đêm, ban ngày đứng ở tiệm dược cơ hồ ngay cả cơm đều không thèm ăn.

". . . Không cẩn thận thiêu phải, không có việc gì, nương, " Cố Thập Bát Nương thu hồi tay, cười nói, vội vàng nói sang chuyện khác, trên mặt mang theo vài phần sắc mặt vui mừng, "Nương, ngươi biết không? Ta biết thuật tẩy trắng còn có phương pháp bào chế khác. . ."

"Phải không, phương pháp bào chế gì?" Tào thị biết nữ nhi không muốn làm cho mình lo lắng, thuận theo lời của nàng nói tiếp, một mặt lấy tay giúp nàng vén sợi tóc rũ xuống.

"Ta trước kia xem trên sách, có viết cách tịnh chế, thiết (cắt) chế, rang vàng, thổ chế, tỏa toái (làm giảm cháy hỏng), như thế đã không ít , nhưng trên sách Lưu công nói thuật làm trắng ra người sợ bên ngoài bị khô lấy nước mật ong rang cùng, người làm sợ không ngưng đọng lấy nước gừng sao, ta đã thử làm, hơn nữa có người tới mua dược, ta còn nói cho hắn, hắn mua ít nước gừng sao trắng thuật, hơn nữa ngày hôm qua đến nói cho ta biết, hiệu quả tốt lắm, còn nói muốn đi nói cho những người khác, làm cho bọn họ đều tới chỗ của ta bốc thuốc. . . ." Cố Thập Bát Nương nguyên bản là muốn nói sang chuyện khác, nhưng nói xong lại thật sự cao hứng lên, còn có chuyện gì so với tìm được thành công càng đáng giá cao hứng nói chuyện hơn.

"Thập Bát Nương thật có thể làm." Tào thị từ ái nhìn nữ nhi cười nói.

"Nương, ngươi không biết, trước kia không hiểu cảm thấy việc bào chế thuốc này không có gì, hiện tại tiến vào học tập, cảm thấy bên trong có rất nhiều tri thức. . . . ." Cố Thập Bát Nương khóe lông mày nhếch lên, sắc mặt vui mừng.

Tào thị nhìn nàng chỉ có gật đầu từ ái cười.

". . Ta nhất định sẽ học giỏi, làm một Bào Chế Sư tài giỏi. . . ." Cố Thập Bát Nương còn nghiêm túc nói.

Tào thị trên mặt hiện lên một tia do dự, nàng nhìn nữ nhi thần thái phấn khởi, thở dài.

". . . Thập Bát Nương. . . Mấy ngày nay khổ ngươi. . . Chờ ca ca ngươi có công danh. . . ." Nàng dịu dàng nói.

Cố Thập Bát Nương nhìn Tào thị cười, "Nương, người không muốn ta làm bào chế sư?"

Nữ nhi bây giờ tâm tư vô cùng sáng suất , ở trước mặt nàng, Tào thị cảm thấy chính mình cơ hồ là không giấu được tâm tư gì .

"Thập Bát Nương, nương không có khinh thường ngươi, nhưng ngươi phải biết rằng, trò đời chính là như vậy nữ hài tử gia đình làm thợ thủ công luôn bị người xem thường. . ." Tào thị thở dài nói.

Cố Thập Bát Nương lắc lắc đầu, "Ta không cần, ta không cần người khác thấy ta thế nào, cuộc sống của ta trôi qua có tốt hay không, ta biết là tốt rồi, không cần làm cho người khác xem."

Tào thị muốn nói lại thôi, " Thập Bát Nương, nương biết ngươi hiếu thắng. . . Chính là, nữ nhi cuối cùng phải lập gia đình, nhóm phụ nữ chúng ta cả đời này chỉ cầu mong gả cho gia đình tốt. . . . . ."

"Không phải. . ." Cố Thập Bát Nương vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, nàng chậm rãi lắc đầu.

"Cái gì không phải?" Tào thị sửng sốt, sẽ không phải tới chết vẫn không lập gia đình chứ?

Không phải, không phải gả cho gia đình người tốt cả đời này liền tốt đẹp. . . . . Ít nhất đối với nàng mà nói không phải, nàng từng cũng cho rằng như vậy, từng nghĩ đến gả cho Thẩm gia là nàng đời này mãi mãi hạnh phúc. . .

Cố Thập Bát Nương nhắm mắt lại, đem nước mắt ngăn trở về, cả đời này,hạnh phúc của nàng không thể dựa vào người khác bố thí, chỉ có thể nắm giữ ở trong tay mình, người khác đều là không đáng tin cậy .

Tào thị nhìn nữ nhi bộ dáng trong nháy mắt thay đổi, tựa hồ mệt chết đi, không khỏi dừng lại đề tài này, đồng thời có chút tự trách, bây giờ đã muốn gian nan như vậy, toàn dựa vào nữ nhi vất vả mới vượt qua cửa ải khó khăn, mà chính mình lại nói như vậy, mặc dù mình không phải có ý tứ kia, nhưng trong lời nói nói toat ra nghe như thế nào đều là ghét bỏ nữ nhi làm nghệ nhân lao động.

"Thập Bát Nương, nương. . ." Tào thị nắm lấy tay của nữ nhi, mang theo tràn đầy áy náy cùng quyết tâm, "Gần đây việc buôn bán dược như thế nào?"

"Tạm được, so với trước kia tốt hơn nhiều." Cố Thập Bát Nương đối với Tào thị đột nhiên nói sang chuyện khác có chút khó hiểu, nhìn nàng nói.

"Nương ở nhà cũng không có việc gì, đi qua hỗ trợ cho ngươi. . ." Tào thị cười nói.

"Nương. ." Cố Thập Bát Nương cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng lấy tay đong đưa cánh tay của Tào thị, "Không cần. . ."

"Như thế nào, cảm thấy nương ngốc, làm không được?" Tào thị đưa tay lên cạo cạo thổi thổi mũi nàng, cười nói, "Đừng quên, nương cũng đã lấy nước lấu toàn bộ bọ cạp !"

Cố Thập Bát Nương nụ cười, "Nương, đây không phải là nấu nước, là thủy năng. . . ."

"Phải không? Đều là nước, có gì không giống nhau?" Tào thị một mặt nói, một mặt nhanh chóng đem khuôn may vá cất kỹ, chỉnh lại quần áo, cùng Cố Thập Bát Nương đi ra cửa.

"Đương nhiên không giống nhau, một chữ khác biệt rất lớn. . . ." Cố Thập Bát Nương cười nói, "Đến đây đi, để cho nữ nhi ta dạy ngươi thật tốt. . . . ."

"Vậy làm phiền Cố sư phó. . ."

Tiếng cười khẽ của hai mẹ con chiếu vào trong ngõ nhỏ, khiến đám chim trên bờ tường nhô ra xem.