Dược Hương Trùng Sinh

Chương 235: Ngoại truyện : Động phòng




Edit: nnttrang

“Tân nương tử lên kiệu..” Hỉ nương nhà Tín gia phất khăn đỏ hô lớn, cùng mấy phụ nhân đi vào dẫn nàng lên kiệu.

Tín Triều Dương mỉm cười đi theo, bước qua một hàng dược sư như hổ rình mồi, đi đến trước mặt chỗ Cố sui gia.

Cố Hải một thân là sam bào mới, đã là phụ thân của hai đứa nhỏ, lại để râu như đa số quan viên khác, lại có kinh nghiệm lịch lãm một thời gian dài, càng ngày càng trở nên lão thực, trầm ổn.

Hắn nhìn Tín Triều Dương từng bước đi đến, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần, vui mừng vì muội muội cuối cùng không trải qua cảnh cô đơn lúc tuổi già, lại có chút khổ sở vì không nỡ.

Tín Triều Dương tiếp lấy một ly rượu, hướng Cố Hải kính một cái, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Một bụng đầy những lời muốn nói trong Cố Hải hóa thành một quyền, đấm lên vai Tín Triều Dương.

“Quê mùa như vậy a..” Phía sau lưng Cố Hải có người lên tiếng.

Cố Hải cũng không quay đầu lại, thúc khuẩy tay vào người Cố Ngư một phen.

Cố Ngư một thân sam bào màu tím phẳng phiu, chân mang một đôi hài tuyết trắng, cũng không để râu như Cố Hải, mà là giữ khuôn mặt trắng nón, phong độ tri thức thoát ra từ cốt cách của hắn, nhìn qua phong tư tuấn tú, không mang theo một tia khói lửa.

Đương nhiên, người hiểu biết đều không ai dám cho rằng hắn là cái gối thêu hoa, Quốc Tể giám Tể Tửu ở tuổi hai mươi lăm, chức vụ này tuy không quyền không thế nhưng là một trong tiểu cửu khanh, có ý nghĩa chính là cơ hội vô cùng lớn bước vào hàng Đại quan.

Đây là lần đầu tiên Tín Triều Dương gần với vị Trạng nguyên công này, giờ phút này nhìn hắn, quả thật hơn cả lời đồn.

Hắn cúi đầu với Cố Ngư, uống một hơi cạn sạch.

Cố Ngư lúc này mới nhàn nhạt ừm một tiếng, nhận ly rượu đối ẩm Cố Hải đưa qua.

Tín Triều Dương vượt qua được nhóm người Cố sui gia, khom người thi lễ, lại tiếp tục giơ ly rượu đối với chúng dược sư, đồng loạt kính.

“Ba chén làm sao được?” Một dược sư gầy gầy nói.

Hôm nay là ngày Tín Triều Dương thành thân, vốn là không cần tiến vào kính rượu, nhưng nhớ đến huynh muội Cố gia mất cha từ nhỏ, hai huynh muội che chở nhau đến hôm nay quả thật không dễ, cho nên cố ý tiến vào kính rượu, tân lang quan không uống rượu lại nhà mẹ đẻ của tâ nương, bởi vì sợ uống rượu sẽ trễ giờ lành.

Đương nhiên, những thứ dược sư này đối với dược thương chuyện gì cũng làm được, cái gì cũng dám nói.

Nếu là dược thương trước đây thì không biết là thế nào, ngược lại cảm thấy bình thường, nhưng hôm nay đã có người không nhịn được nhảy ra, “Cũng không phải là rượu nhà ngươi a..”

Lời này tuy nhỏ, nhưng lại truyền đến tai mấy vị dược sư kia.

Vẻ mặt dược sư vừa rồi trầm xuống, nhìn qua, thấy người vừa hô là một tên mập mạp.

“Gia phó lão Tam..” Dược sư hừ nói, “Năm nay giá dược rớt xuống ba thành…”

Tên mập mạp kia sợ run cả người, nhưng trước mặt nhiều dược thương không dám để lộ ra, lộ mặt ra, nổi lên dung khí nói: “Ta cùng Cố nương tử là thân gia…ngươi nói không tính…”

Không tin được tên mập mạp này còn dám cãi lại, sắc mặt dược sư vừa nãy ngày càng khó coi.

“Xem thử, đây là kết quả phá hỏng quy củ..” Hắn hừ lạnh một tiếng nói với mọi người bên cạnh.

Nhóm người dược sư nhao nhao gật đầu, hoặc lắc đầu cảm thán.

“Tên mập mạp chết bầm, ngươi chờ xem, ta xử lí ngươi thế nào..” Dược sư xăn tay áo, lần nữa nhìn về phía tên mập.

Mắt thấy tràng diện có chút lạnh lẽo, mọi người Cố gia đổ một tầng mồ hôi, cố pha trò làm giảm căng thẳng, mọi người nói nương gia, nương gia, mọi người đừng gây khó dễ với nhau, bây giờ mọi người trong Cố gia đều không muốn gây khó dễ gì nữa, chỉ hận tân lang sao còn chưa nhanh đón tân nương tử đi đi.

Tín Triều Dương mỉm cười, đón nhận ly rượu kính nhóm dược sư, ngửa đầu uống cạn, nhưng chỉ uống một chén, cũng không uống thêm.

Hai bên xem như mỗi cái đều được chút mặt mũi, cũng không nói lại nữa.

“Tân nương tử lên kiệu lâu!” Hỉ nương hô lên, một nhóm người hộ tống Cố Thập Bát Nương đội khăn voan đỏ thắm bước ra.

Tẩu tẩu làm cho nàng chén cơm, Tào thị muốn đút xong cơm cho nàng trước khi lên kiệu, thời khắc cáo biệt cuối cùng cũng đến, cùng lúc Cố Thập Bát Nương quỳ xuống, Tào thị rốt cục không chịu nổi nữa òa khóc lên, bà vừa khóc, khiến cho Cố Thập Bát Nương vốn cố kìm nén cũng rơi lệ đến nổi không thể đứng dậy, ngay cả hai mắt Cố Hải cũng đỏ ngầu, cúi đầu, sợ người khác thấy mình luống cuống.

“Nhìn xem…gả con thôi mà phiền toái như vậy…” nhóm dược sư cảm thán.

Đám dược thương nhìn bọn hắn xem thường, nguyền rủa bọn người kia sinh nữ nhi không sinh nhi tử, cho bọn hắn nếm mùi thương tâm.

Dù có khóc cũng phải lên kiệu, nhóm cô tẩu đỡ Cố Thập Bát Nương, liên tục chúc phúc dẫn nàng tiến vào bên trong kiệu, nhìn cỗ kiệu cùng với dàn trống kèn bắt đầu xuất môn, người Cố gia trừ nhà Cố Hải đều nhẹ nhàng thở phảo nhẹ nhóm, cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng bình an vô sự đi rồi..

So với nhà tân nương tuy vui mừng nhưng vẫn mang theo không khí ưu thương, tân lang gia mới là vui mừng thật sự, náo nhiệt có thể so với đón năm mới.

Cùng với giọng vang vang của hỉ nương, hai người một thân hỉ phục mỗi bên cầm một cái tú cầu đỏ nối nhau bằng một dải lụa đỏ dài, tiếng cổ nhạc với tiếng chúc tục của mọi người đồng thời vang lên như pháo nổ ing ỏi, hai người từ từ tiến vào đại môn, đến chính đường, sau khi bái tế cao đường tổ tong Tín gia, phu thê giao bái ba lần với nhau, cuối cùng cũng hoàn thành nghi lễ phức tạp rườm rà.

Tín Triều Dương sau khi kính rượu đang được người nâng về phòng, trên lí thuyết không ai vào lúc này lại sát phạt tân lang như vậy, nhưng nhóm người dược thương rất cao hướng, không kìm chế được, nhao nhao biểu đạt kính ý với anh hung bắt được đệ nhất đại dược sư, qua lại mấy bận như vậy, khi mấy cái thiếu gia Tín gia phát hiện, khi đó cước bộ Tín Triều Dương đã có chút lảo đảo.

Trăng lúc này đã treo cành liễu, cô tẩu cùng phụ nhân đã rời khỏi, nha hoàn cùng bà tử muốn hầu hạ tân lang hoàn thành nghi thức vén khăn voan cũng bị Tín Triều Dương đuổi ra ngoài.

Thanh âm vui nhộn ồn áo của tiệc rượu ngoài kia bị ngăn cách bởi sân vường, trong phòng an tĩnh cực kì, sáu ngọn nến to cháy tạo nên những tiếng tí tách, thảm đỏ, chữ hỉ hồng, màn sa hồng, đèn lồng màu đỏ, toàn bộ đều là màu đỏ nhiệt liệt.

Tín Triều Dương vịnh tay vào góc bàn, lẳng lặng nhìn Cố Thập Bát Nương đang ngồi trên giường, cả người nàng cũng một màu đỏ rức j rỡ, hai mắt hắn say sưa nhìn, cảm thấy tất cả như không chân thật.

Hắn từ từ bước qua, chậm rãi đưa tay, gỡ nhẹ khăn voan đỏ xuống.

Dưới ánh nến lộ ra dung nhan vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc vẫn là khuôn mặt đó, xa lạ chính là lớp trang điểm tinh xảo.

Vinh quang cả đời của nữ tử đều nở rộ ở một khắc này.

“Sao lại khóc thành bộ dạng này..” Tín Triều Dương lấy lại tinh thần, mới thấy trên mặt Cố Thập Bát Nương dàn dụa nước mắt, hắn hạ thấp nửa người xuống, ngước mắ nhìn nàng.

Mười năm, mười năm, mười năm trước tại thời khắc này nàng trong cảnh vui mừng này chết đi, mười năm sau hôm nay, nàng trong cảnh vui mừng này nhưng lại sống.

Sống lại làm người, nàng liền muốn khóc, muốn khóc thật to…

Cảm nhận được ánh mắt Tín Triều Dương nhiệt tình không chút e dè, Cố Thập Bát Nương càng thêm thẹn thùng, nghiêng đầu vội vàng lau nước mắt, nghĩ muốn nói câu gì để giảm bớt khẩn trương, lại không biết nói gì, trong lúc do dự, cảm thấy bên cạnh mình hơi chùng xuống, Tín Triều Dương vậy mà nằm úp qua bên cạnh nàng.

“Ai cho chàng uống nhiều như vậy!” Cố Thập Bát Nương hoảng hốt, mùi rượu nồng đậm từ người hắn nói lên hết thảy.

Thốt lên một câu như vậy, càm giác ngượng ngùng xấu hổ vừa nãy biến đâu mất, nàng vươn tay, dùng sức dìu hắn lên giường.

“Đi nấu chút canh tỉnh rượu..” Nàng nói, muốn đi phân phó người, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Tín Triều Dương đang nhắm nghiền hai mắt bên cạnh đưa tay túm lấy eo, còn chưa kịp phản ứng, đã ngã vào lòng hắn, không cho nàng kịp xấu hổ, môi lập tức bị hôn hay lập tức, nụ hôn nóng bỏng khiến đầu óc nàng quay cuồng, cơ hồ hít thở không thông.

Mãi đến mức không thở được đánh lên người hắn, Tín Triều Dương mới buông ra, nhìn sắc mặt Cố Thập Bát Nương bây giờ đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, nở nụ cười.

“Say không được tác quái!” Cố Thập Bát Nương bị hắn nhịn, hận không thể chui xuống hang, đành phải ra vẻ tức giận nhướng mi quát.

“Vậy nếu như không say, là có thể tác quái đúng không..” Tín Triều Dương cười nói, men say trong mắt biến mất, cũng không phải bộ dáng ôn hòa thanh minh như mọi ngày vẫn thấy, bây giờ chỉ có sự nhiệt tình chưa từng có, Cố Thập Bát Nương cảm thấy bản thân mình như bị nhiệt hỏa hòa tan.

“Thập Bát Nương…để cho vi phu hảo hảo nhìn một cái…” Hắn đưa tay qua, giọng nói trầm thấm nhưng khiến người ta toàn thân te dại.

Trong lòng Cố Thập Bát Nương muốn bỏ chạy khỏi hắn, nhưng hai chân đã nhuyễn rồi.

Màn sa hồng buông xuống, che đi ánh nến dỏ lung linh, khiến cho không gian bên trong trở nên mờ ảo, từng kiện từng kiện hỉ phục rơi xuống đất, da thịt tuyết trắng dưới ánh nến làm lòng người xao xuyến khác thường.

Bỏ đi lớp che chắn cuối cùng, cùng với tiếng thở dốc nặng nề, hai cỗ thân thể đằng sau bức màn cuối cùng kề cận sát nhau, như một loại dây leo gắn bó khăng khít không một khe hở..

(huhu, em không có kinh nghiệm edit mấy cảnh này)