Dược Hương Trùng Sinh

Chương 234: Ngoại truyện: Ngày tốt




Edit: nnttrang

Năm thứ ba Thiên Khải, mười tám tháng bảy, ngày hoàng đạo, là ngày thuận lợi để làm mọi việc.

Kiến Khang vẫn như trước, nhưng mọi người trên phố đã cảm nhận hôm nay có chút khác thường.

Trên đường phố đông đúc ngựa xe, ngươi qua lại cũng tấp nập hơn mọi ngày, nếu như chú ý, dòng người chia thành hai hướng, một hướng Tây thành, một hướng Đông thành.

“Trên đường phố hôm nay còn giăng đèn kết hoa..” Hai cái nam nhân trung niên phúc hậu bước xuống xe ngựa.

Phía trước phòng lớn Tín gia giăng đèn kết hoa, biểu hiện cho không khí đại hỉ sự vui vẻ.

“Chuyện vui với như vậy, cũng quá keo kiệt rồi..” Người tụ tập ngày càng nhiều, nhao nhao gật đầu.

Đối với bọn đại dược thương bọn hắn mà nói, thành thân là đại sạng, giống như tiền bạc như nước chảy ào ào vào nhà.

“Lão Tín cho mấy đứa con trai vô dụng kia thành thân, còn làm yến hội ba ngày ba đêm..nhìn xem..” Nhóm người dược thương nhón lên, đưa tay ra đường phố vắng vẻ, “Nếu không phải ngoài cửa lớn treo một chữ hỉ, ai biết Đại thiếu gia Đại Hữu Sinh thành thân…còn không náo nhiệt bằng năm mới.,”

“Đúng vậy, huống chi lần này chính là thành thân với Cố nương tử.” Có người hai mắt sáng lên, cười đến run rẩy, “Đại Dược sư, đây chính là đại đại hỉ…Nếu là ta, ta còn phải tổ chức như cả thành Kiến Khang đón năm mới!”

“Thôi đi, không phải là cưới được Đại Dược Sư cho nên mới khiêm tốn như vậy đó..” Có người biết chuyện nói.

“A? Như vậy là sao?” Mọi người hỏi.

“Còn gì nữa? Trước kia, dược thương chúng ta có cái nào cưới được đại dược là chuyện tốt, đều là chúng ta liều mạng đem nữ nhân đưa cho người ta..chấp nhận cưới đã là may lắm rồi…Nguyên bản những dược sư kia đều muốn đại thiếu gia ở rễ đó..” Người kia thấp giọng cười nói.

Mọi người nghe vậy, hai mắt nhìn nhau, cùng cười to.

“Đại thiếu gia lần này đúng là phải tranh giành sĩ diện rồi..”

“Ha ha, muốn hảo hảo nhìn xem sắc mặt bọn dược sư kia…”

“Đã phải chịu đựng thái độ cao cao tại thượng của bọn họ lâu này, này này có thể coi như là vinh quang lớn…”

Bọn hắn đoán không lầm, nhóm dược sư đang ngồi trong sảnh Cố gia sắc mặt không sao đẹp nổi.

“Lão thái gia, những người này đến chúc phúc hay là hỏi tội?” Mấy quản sự Cố gia lau mồ hôi, nhỏ giọng nói với Cố Trường Xuân, “Một đám mặt mũi đen thui..”

“Chắc là chuyện kén rễ làm mất hứng..” Cố Trường Xuân cũng toát mồ hôi nói.

“Vậy bọn họ ở lại nhà chúng ta ăn tiệc hay là đi nhà cô gia?” Quản sự hỏi.

“Vô nghĩa, bọn hắn đồng ý đến đây là may mắn rồi, bên kia mơ cũng không được..” Cố Trường Xuân trừng mắt, “Có bài trí đủ bàn không?”

Nghe lời này, sắc mặt của quản sự đề trở nên khổ sở.

“Lão thái gia, thật là chuẩn bị không nổi…” Bọn họ cùng kêu lên.

“A?” Cố Trường Xuân có chút bất ngờ, “Nhiều người đến như vậy sao? 500 bàn còn chưa đủ?”

“Lão thái gia, nhóm dược sư Giang Chiết, còn có Phúc Kiến, Hà Nam…tính ra hon năm trăm hộ, còn có tùy tùng..” Quản sự bắt đầu chỉ ra.

“Còn có..quan trên…tại Kiến Khang chúng ta không tính, còn hai tỉnh Giang Chiết đều đến…” Một cái quản sự khác nói tiếp, “..Hơn hai mươi cái Tri Phủ…hơn bốn mươi Huyện lệnh..còn có tùy tùng..”

“Sao..sao nhiều như vậy?” Cố Trường Xuân sửng sốt..”

“Đây đều là mặt mũi Hải can hi..” Mấy cái lão giả đều vuốt râu cười, “Còn có Ngư nhi, Ngư nhi công khai nghỉ phép nói gả muội muội..”

“Lão thái gia, lão thái gia…” Lại có một tên quản sự đầu đầy mồ hôi, cổ họng khàn cả giọng, “Đại Lão gia nói, thu thập mười phòng, nhóm người ở hãng dệt Giang Ninh đến..

Quản sự ở hàng dệt đều là thái giám..

“Bọn hắn cũng đến đây..?” Mọi người trong phòng kinh ngạc, “Hải ca nhi có quan hệ với những người này? Không phải nói bệ hạ chán ghét quan viên kết giao với nội thị sao..”

“Đừng nghĩ những chuyện này nữa, nhanh đi chuẩn bị..”Cố Trường Xuân dậm chân, vội vàng đi ra ngoài.

Trời ơi, Cố gia bọn họ không phải cưới vợ, mà là gả nữ nhi, vì sao phải làm nhiều tiệc rượu như vậy, nhưng đều là phu gia đã lâu không đi ăn đi uống đến ăn chùa…

Này này, tất cả tửu lâu ở Kiến Khang dường như không kinh doanh, bị hai nhà bao hết, khí thế ngất trời chuẩn bị mấy ngàn bàn tiệc rược, ăn từ giữa trưa đến chiều, chờ một khắc hôn lễ đến, đây là lần đầu cả phu gia lẫn nhà mẹ đẻ ở thành Kiến Khang bận rộn như vậy.

Bên trong phòng Cố Thập Bát Nương có tiếng nức nở nho nhỏ.

“Sắp đến lúc rồi..” Bà mụ chờ ngoài cửa nhịn không được nhỏ giọng nói, “Ngoại trừ bái tế phụ thân đã mất, còn bái tế ai nữa?”

Tào thị một thân cát phục nghe vậy hơi sững sờ, nhìn về phía phòng của nữ nhi.

“Hôm nay là mười tám tháng bảy đúng không?” Bà nhỏ giọng hỏi.

“Cũng không hẳn là mười tám tháng bảy..” Mọi người cười lên trêu chọc.

Đúng là nhanh đến chóng mặt, ngày mấy cũng không nhớ nổi.

“Là mười tám tháng bảy..” Tào thị khẽ thở dài, hai mắt hơi đỏ lên.

“Nương, nương kìm nén một chút, đừng để lúc muội muội xuất môn, thấy nương khóc..” Tức phụ ở một bên nhìn thấy vẻ mặt của bà, vội vàng ôm tay bà nói nhỏ.

Một bên nói với mọi người, “Đến giờ, đừng thất thần nữa, giờ lành sắp đến, mọi người đi khuyên muội ấy..”

Có cái tẩu tử này lên tiếng, mọi người lập tức bảy miệng tám lời nói cô nương nhanh lên, rồi đẩy cửa đi ào trong.

Hai mắt Cố Thập Bát Nương sưng đỏ, ngồi xuống, nhóm bà mụ cô cô xe long mặc, vấn tóc, kẽ mi, trang điểm lại cho nàng.

Vừa mặt xong hỉ phục, đã nghe phía trước có tiếng pháo đùng đùng, kiệu hoa đã tới cửa rồi.

“Mau ngăn kiệu lại!”

Khói pháo còn chưa tan đã nghe có tiếng hô, người Tín gia trơ mắt nhìn đại môn Cố Gia bị đóng lại.(theo mình nhớ bên trung hoa có phong tục thử thách chủ rễ trước khi được rước dâu í:”>)

Đây là nghi thức đón dâu phải có, người Tín gia vội vàng nhét một bao lì xì lớn vào, cừa vẫn không mửi như cũ.

“Ai lại hiếm lạ tiền bạc!” Phía bên trong cửa có giọng nói quái gỡ tryền ra.

Người Tín gia cười khổ một tiếng, mặc dù ngăn kiệu môn là một lễ tượng trưng, nhưng từ trước đến nay chưa từng đùa giỡn thật sự, không ngờ hôm nay lại gặp ở Cố gia.

“Biết ngay những thứ đại dược sư kia chờ sẵn ở đây..” Nhóm dược thương bốn phía nghe tin nhao nhao châu đầu nói nhỏ với nhau.

Chú rễ một thân hỉ phục đỏ thẩm bước ra, cười cười, đưa tay lên, lập tức có người mang một cái rương lớn ra.

“Một phiến đao Chương phụ..”

“Một thiết đao Kiến Xương bang..”

“Một tân lang cử(??) Kiến Xương bang..

“…Hương phụ sạn…”

“..Trạch Tả lung…”

Cùng với từng tiếng đọc tên, từng công cụ kì lạ được đưa lên cho mọi người vây xung quanh cùng xem

“Những thứ này là gì?” Mọi người hỏi.

“Đây đều là công cụ bào chế dược tốt nhất..” Một người am hiểu nói, “Sư phụ của Cố nương tử có một cây đao Chương phụ…”

“Sinh nữ, tử đều chuyển thành họ Lưu nhất..”

Những lời này nói ra, khiến cho mọi người đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn chú rễ, chú rễ mỉm cười, thản nhiên nhìn đại môn.

Dược môn lấy họ truyền lại, Sư phụ Cố Thập Bát Nương là Lưu Bất Tài dĩ nhiên vô hậu, tài nghệ phụ tử truyền thừa, đồ đệ được truyền thừa nối nghiệp đại sự chỉ có thể là người trong dòng họ, lúc trước Lưu bất tài thu cái đồ đệ đầu tiên cũng nhận làm dưỡng tử, về sau chán nản, thất vọng cũng không có cầu Cố Thập Bát Nương như vậy.

Nhưng trong lòng dược sư vẫn hiểu, tài nghệ tuyệt thế của Lưu công, từ nay về sau  sẽ đều thành họ Tín, hậu nhân trăm năm, không còn ai nhớ rõ Lưu Công nhất mạch…

Đại môn từ từ mở ra, nhóm dược sư hai bên tự động tách ra một con đường, cỗ kiệu đỏ thắm từ từ tiến vào bên trong.