Dược Hương Trùng Sinh

Chương 226: Dò xét




Edit: nnttrang

Phía tây Kinh Thành, cách hoàng cung một đoạn không xa, hầu hết là nhà quan, không có bình dân cư trú ở đây, đường rộng hơn so với những nơi khác, đi qua đây có một loại khí thế uy nghiêm phát ra từ những phủ đệ nghiêm trang, đầu ngõ có một nha môn nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng đây chính là nha môn Hình bộ khiến người nghe không khỏi sợ xanh mặt.

Vốn nha môn Hình bộ cũng không đáng sợ như vậy, nhưng từ khi Chu Xuân Dương nhậm chức, không khí tuy uy nghiêm nhưng lại thập phần quỷ dị.

Đi vòng qua nha môn, rẽ vào một ngõ nhỏ, trong ngõ có một gian nhà nhỏ đơn giản, phía trên tường là một bụi trúc đung đưa, ở giữa chốn dơ bẩn này thêm mấy phần vui thú.

Hai tên nha dịch mặc quan phục màu đen, đứng trước cửa, nhà này không lớn, cũng không có treo biển.

“Mở cửa, thay ca.” Nha dịch hô lên.

Cửa được mở ra, hai tên nha dịch bên trong đi ra.

“Ngươi vẫn nên thành thật đi.” Hai người tùy tiện tán dóc với nhau vài câu.

“Nói chuyện chú ý một chút đi.” Có người nhỏ giọng, ánh mắt hàm ý nhìn ra ngoài, còn duỗi tay chỉ qua phía bên kia, làm dấu ngươi hẳn biết rồi chứ.

Người vừa đến gật đầu, nhìn bọn họ đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Đi qua một bức tường tinh xảo ở cổng, tuy bên trong tiểu viện phía Nam có chút nhỏ hẹp chật chội, nhưng bố trí trước mắt cũng không phải tầm thường.

Thùy hoa tinh xảo( một kiểu kiến trúc cũ thời xưa, trên mái có buông bốn góc trụ lửng, dỉnh trụ được chạm trổ tinh xảo), bậc thang bằng đá, cửa cũng được làm từ loại gỗ tốt nhất, những cột gỗ bên trong sương phòng cũng được khắc hoa, trong viện đều là những tảng đá cực kì hiếm có, hàng trúc hai bên đung đưa trong gió rất sinh động, chẳng qua đã lâu không có người chăm sóc, những thứ kiến trúc hoa lệ này có chút hoang tàn, tuy sân vẫn được quét dọn gọn gang, nhưng ở góc tường vẫn còn đầy cỏ lẫn hoa dại mọc tràn lan không được ai cắt tỉa.

Hai nha dịch đi lên bậc thang, ánh mắt đảo qua một lượt trong phòng, không thấy người đâu, chân mày không khỏi nhướng lên.

Chưa kịp nói chuyện, đã nghe có tiếng bước chân truyền đến.

“Ta có thể đi ra hậu viện chứ.” Cố Thập Bát Nương hỏi.

“Đương nhiên là được.” Hai nha dịch xoay người, ngoại trừ nụ cười có chút cứng nhắc, nhìn nữ tử trước mặt, trong tay nàng ôm một bó thảo dược vàng rực.

Cố Thập Bát Nương gật đầu, cười, bước qua hai người bọn họ đi vào bên trong phòng.

“Thân làm phạm nhân mà có thể có tinh thần như vậy quả là từ trước đến nay chưa từng có ai..” Một tên nha dịch nhỏ giọng cười nói.

Hai người bước ra ngoài cổng.

“Thì thế nào? Nếu ngươi nguyện ý, cách vách còn có một gian, bố trí còn tốt hơn nơi này, thử sống một đời ở đây đi..” Tên kia cười nói.

“Không không, ta thà tình nguyện về nhà của ta..” Nha dịch vừa nãy cười nói.

Hai người bên ngoài nói chuyện không e dè, Cố Thập Bát Nương đương nhiên nghe thấy rõ ràng, nàng không khỏi ngừng tay khỏi việc hái hoa, hơi ngưng thần.

Đúng vậy, không có gì quý bằng tự do…

Nàng nhìn vào góc tường, dùng bút gạch nhẹ lên tường một vạch, bất tri bất giác đã bị nhốt ở đây ngót nửa tháng, bên ngoài xảy ra chuyện gì, nương thế nào, ca ca ra sao nàng cũng không biết..

Theo thời gian, trong lòng nàng cũng không còn hoảng sợ, vận mệnh đã thay dổi, nàng cược những chuyện này, ai biết được có cải biến hay không…

Nếu thật sự có thay dổi, vậy thì những thứ chờ đợi nàng phía trước không đơn giản như việc bị giam giữ này.

Có một số việc, kì thật, cũng không biết là đúng hay sai, chỉ có thể nắm chắt một điều chính là, từ lúc đưa ra quyết định thì không hối hận nữa.

Cố Thập Bát Nương gật đầu, trên mặt hiện lên tia cười, lại dời tầm mắt vào bó thảo dược trong tay, lại tiếp tục hái.

Có tiếng bước chân vang lên, chợt ngưng lại.

Cố Thập Bát Nương không them để ý, nàng bước trong sân nhỏ này ngoại trừ hai tên nha dịch, vẫn có vô số người ẩn nấu bên trong đây, đợi “đồng đảng” của nàng biết tin tức mà mò tới cửa.

Nhất cử nhất động của nàng đều được giám thị, đã thành thói quen, ngược lại cũng không cảm thấy gì.

Sau khi hái xong bó thảo dược, mặt trời trên đỉnh đầu cũng dần ngả sang chiều.

“Được rồi…chừng này vừa đủ..” Cố Thập Bát Nương duỗi người, lẩm nhẩm một mình.

“Cái này dùng để làm gì?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói.

Cố Thập Bát Nương cả kinh, nhìn ra cửa, không biết từ khi nào ở đó lại có một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu trắng, sắc mặt của hắn lạnh nhạt, ánh mặt trời chiếu trên người, khiến cho cảnh vật trong veo lạnh lùng đầu xuân trong viện trở nên ấm ấp hơn.

“Điện hạ..” Cố Thập Bát Nương ngây người một giây, chợt hơi kích động đứng dậy, quỳ xuống lễ bái tại chỗ.

“Không phải đã học quy củ một thời gian sao, lúc quỳ xuống, lại giống như muốn ngã sấp xuống như thế..” Văn Quận Vương nói, rảo bước tiến lên, trong lời nói còn mag theo nụ cười thản nhiên, “Thật không đẹp…”

“Điện hạ thứ tội, dân nữ kích động thất lễ..” Cố Thập Bát Nương quỳ tại chỗ nhẹ giọng đáp, nghe âm thanh y phục lay động, người như một cơn gió đến bên, dừng lại trước mặt nàng.

“Đứng dậy đi.” 

Một câu nói truyền từ trên xuống.

Cố Thập Bát Nương  đáp vâng một tiếng, sau khi đa tạ đứng lên, đứng cúi đầu.

“Ngồi đi.” Văn Quận Vương đưa tay ra, chính mình tự đến bên ghế ngồi xuống.

Trong phòng được an bài một cái bàn, cùng hai cái ghế khác nhau.

Cố Thập Bát Nương đương nhiên không dám ngồi ở ghế đối diện, lại không dám nói không ngồi, nàng vẫn còn nhớ rõ, tính tình của Thái tử này có chút cổ quái, lần đó tại Mai viên của Hoàng cung, chính mình chưa nói gì, sắc mặt của hắn đã trở nên u ám bỏ đi.

Bây giờ, không nói nói rõ, không thể để cho hắn hất mặt rời đi được.

Miệng Cố Thập Bát Nương thì nói tạ ân, khóe mặt lại lấy ghế gỗ một bên mình, vội mang qua, ngồi xuống.

Trong phòng hai người một cao một thấp ngồi đối diện nhau, nhìn qua có chút quái dị.

Văn Quận Vương chợt nở nụ cười.

Trong lòng Cố Thập Bát Nương nhảy loạn, bị hắn cười, lại càng thêm bối rối, những lời vừa rồi chuẩn bị bây giờ không biết nên nói thế nào cho phải.

“Đây là ngải diệp sao?” Văn Quận Vương chợt hỏi, chỉ vào bó thảo dược ở một bên. (Cây ngải cứu. Dùng lá ngải khô quấn thành cái mồi châm lửa cháy rồi đốt vào chỗ đau cho kẻ ốm)

“Vâng ạ” Cố Thập Bát Nương đáp.

“Còn chưa tới tết Đoan Ngọ, nàng hái những thứ này để làm gì?” Văn Quận vương tò mò, còn có vẻ rất hứng thú.

“Làm ngải diệp khô ạ..” Cố Thập Bát Nương đáp.

Văn Quận Vương a một tiếng, “Không làm ngải cuốn sao?”

“Lúc này chưa được, khoảng tháng năm thì ngải mới có thể dùng để nấu ăn được..” Cố Thập Bát Nương trả lời.

Văn Quận Vương lại a, nhưng lại không có hỏi nữa.

Trong phòng một trận trầm mặc.

Trong lòng Cố Thập Bát Nương đắn đo mấy lần, cuối cùng cũng cắn rang lên tiếng, “Điện hạ…”

“Không mời ta uống chén trà sao?” Văn Quận Vương lại mở lời trước một bước.

Cố Thập Bát Nương ngẩn người, xem ra trong viện cũng chẳng có ai, hiển nhiên không thể từ chối, nàng vội đứng dậy, mang ấm ra, rửa nhẹ chén trà trên bàn, rồi rót cho hắn một chén.

Văn Quận Vương nhận lấy, giống như rất khát, uống một hớp lớn, chân mày khẽ cau lại.

“Nơi này không có trà ngon..” Cố Thập Bát Nương nhìn sắc mặt hắn, vội nói, nói xong lại cảm thấy có chút không thích hợp, lại giải thích thêm, “Ta cũng không dùng trà, cho nên…”

Nàng là một cái phạm nhân, có nước để uống đã là tốt lắm rồi, không dám cẩn cầu nhiều như vậy, khiến cho người ta cảm thấy như được một tấc lại muốn tiến lên một thước..

Văn Quận Vương cười, lay động chén trà trong tay, nhìn nước trà nhợt nhạt bên trong.

“Trước kia ta cũng không có trà ngon để uống…” Hắn lẩm nhẩm, chợt hai mắt sáng lên, đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy.

Cố Thập Bát Nương cho rằng hắn muốn gọi người mang trà ngon đến, nào ngờ thấy hắn bước ra ngoài.

Như vậy đột nhiên đi rồi sao? Cố Thập Bát Nương ngạc nhiên.

Văn Quận Vương đứng dưới những tán trúc bên tường, vươn tay kéo nhẹ một nhành trúc tinh tế xuống.

“Điện hạ có từng uống qua trà lá trúc chưa?” Cố Thập Bát Nương bước qua, một mặt hỏi, một mặt cũng đưa tay kéo một cành trúc rũ xuống.

Trúc ở nơi đây rất lớn, cành thon dài, dẻo dai, nàng mặc dù đã cầm chắc, nhưng vẫn bị bắn ngược lại, có chút chật vật.

“..Lúc ở học đường Tiên Nhân huyện, tiên sinh có trồng một khóm trúc, ngươi hỏi ca ca ngươi, chắc hẳn hắn còn nhớ…Ta lúc đó thường ngắt lá trúc nấu nước uống…Tiên sinh không biết, chỉ phát hiện tại sao lá trúc ngày càng ít đi, cực kì buồn rầu, chính mình tự tra cứu nguyên nhân trong sách, về sau còn thỉnh cả thợ thủ công về hỏi…” Văn Quận Vương thản nhiên cười nói, càng nói ý cười càng đậm, lần đầu tiên nở nụ cười tươi.

Cố Thập Bát Nương nghe xong cũng rất bất ngờ, nhịn không được cười rộ lên.

“Đến sau này tiên sinh cũng không biết là do ngươi làm?” Nàng hỏi, một mặt đưa tay đón lấy những lá non Văn Quận Vương đưa qua, lời nói thốt ra tự nhiên, lại không chú ý mình không dùng kính ngữ xưng hô.

“Ta là quân tưu, tiên sinh tuyệt đối không hoài nghi..” Văn Quận Vương lại kéo một nhành trúc khác, cười nói, cũng không phát giác chính mình cũng đã thay đổi cách xưng hô, “Chỉ có những tên không phải quân tử bị tiên sinh nghi ngờ thôi..”

Trong đầu Cố Thập Bát Nương chợt nhớ lại tình cảnh đưa  cơm ngày đó gặp ba thanh niên xảo trá kia, cười rộ lên.

“Nấu nước nóng…” Văn Quận Vương nhìn mớ lá trúc trong tay, cảm thấy vừa đủ, thả nhánh trúc ra nói.

“A, cái này ta rất giỏi, điện hạ thử tay nghề của ta xem..” Cố Thập Bát Nương quơ quơ nấm đấm cười nói.

“Mời.” Văn Quận Vương nhìn nàng, gật đầu cười.

Đã nhận được chỉ thị, một nội thị cung kính mang đến một cái lò nhỏ, sau đó lại cúi đầu lặng lẽ lui ra.

Cố Thập Bát Nương một bên nấu nước, một bên làm sạch lá trúc, lại dùng chày giã nhẹ.

“Muốn pha trà, cũng có thể dùng thảo dược…Nhưng mà, dược liệu thì có ba phần độc, nên khôngdám tùy tiện..” Cố Thập Bát Nương nói, dâng một chén trà lá trúc cho Văn Quận Vương, “Hôm qua ta dùng hoa nghênh xuân để pha trà..”

“Hương vị quả thật đậm hơn so với ngày đó ta làm..” Văn Quận Vương nếm thử, gật đầu, nhìn về phía nàng, “Nghênh xuân hoa sao?”

Cố Thập Bát Nương gật đầu, chỉ bên ngoài viện, “Ở trong góc tường, nở một ít..”

Văn Quận Vương nhìn theo tay nàng, quả nhiên nhìn thấy đống cỏ dại, lẫn lộn bên trong điểm những bông hoa vàng nhạt, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện, đây là một cây con nhỏ, tuy bé bỏng, nhưng sức sống lại cực kì mạnh mẽ.

“Vốn cũng không nhiều lắm, lại bị ta hái mất..” Cố Thập Bát Nương có chút xấu hổ nói.

“Rất đẹp mắt..” Văn Quận Vương nói, giương mắt nhìn nàng, cười cười..

Có đẹp hay không thì không biết, nhưng mà trị phong hàn rất hữu hiệu…Trong lòng Cố Thập Bát Nương cười khổ, đương nhiên không dám nói ra miệng.

Văn Quận Vương nói xong, bên trong lại trầm mặc.

“..Có khỏe không?’ Văn Quận Vương đặt chén trà xuống hỏi.

“Không sao, không sao..” Cố Thập Bát Nương cúi đầu một bên, vội vàng đáp, thấp người thi lễ, “Tạ điện hạ..”

Rốt cục cũng đi được vào chủ để chính, không khí có chút căng thẳng, Văn Quận Vương không nói nữa, từ từ dùng trà..

Cố Thập Bát Nương lặng lẽ nhìn hắn một cái, tâm tình điện hạ cũng không tồi..

“Điện hạ, nương cùng ca ca ta..” Nàng cắn răng một cái, quỳ xuống.

Ngay lúc nàng quỳ xuống, Văn Quận Vương liền đứng dậy.

“Điện hạ.” Cố Thập Bát Nương cấp bách, không khỏi dùng hai đầu gối tiến lên mấy bước.

“Đáy lòng vô tư, thiên địa khoan dung..” Văn Quận Vương nói, dừng chân lại, “Nàng yên tâm..”

Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp,muốn nói lại không dám lên tiếng.

Ánh mắt Văn Quận Vương rơi trên mặt nàng, chợt cười.

“Cố Tương..” Hắn mấp máy môi, “Nàng có từng tin tưởng vào một người hay chưa?”

Cố Thập Bát Nương ngẩn ra, tin tưởng một người sao? Nàng đương nhiên là có …Nàng đã từng tin tưởng, cuối cùng bị những người mình tin tưởng đẩy xuống vực thẳm..

Tiếng bước chân vang lên, bóng dáng Văn Quận Vương khuất sau bức tường không còn thấy nữa.

“Cung tiễn điện hạ..” Cố Thập Bát Nương đứng tại chỗ thì thào nói.

--- --------

Sắp kết rồi mấy nàng:">

Nhá nhẹ:

"....Khi còn trẻ hắn đã từng cho rằng mình sẽ không tiếc nuối, cho nên dễ dàng buông tay, nhưng theo thời gian, loại cảm giác nhớ nhung này lại càng sâu đậm.

Nếu có thể quay lại một lần, khi đó hắn tuyệt đối không buông tay…"