Dược Hương Trùng Sinh

Chương 197: Sự cầu xin đáng giá




Edit: QR2

Lúc xe ngựa của Hoàng Thế Anh chạy đến đại viện Cố gia thì trong sân đã trống rỗng như chốn không người.[QR2][diendanlequydon]

Trong viện lá rụng, tuyết đọng thành một mảng, gặp người tới chim tước đang kiếm ăn vỗ cánh bay loạn.

Lúc này mới rời đi có mấy ngày ngắn ngủi lại giống như thay đổi sau bao cuộc bể dâu, Hoàng Thế Anh không nhịn được nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

“Tam nãi nãi…” Nhận được tin, nhóm nội quyến đang tụ tập phía sau nội viện khóc lóc dũng mãnh tuôn ra: “Mau đi thăm lão gia một chút, người đã mấy ngày không ăn uống…”

Trong đại sảnh, ánh sáng âm u, không có dù chỉ một bếp lò, không khí vô cùng lạnh lẽo, Cố Trường Xuân ngồi trên ghế giống như bị đông cứng.

Hoàng Thế Anh đi tới, đôi giày mềm dưới chân bước đi tạo thành tiếng vang rất nhỏ.

“Tam nãi nãi…” Cố Trường Xuân khe khẽ thở dài: “Cuối cùng Cố gia ta vẫn phải xin lỗi phụ thân của ngươi, không thể che chở cho ngươi sống cả đời bình an… Ta có giữ lại cho ngươi một chút tiền… Người cầm rồi đến chỗ Ngư nhi thôi…”

“Đến ngày tịch biên gia sản, ta cũng không có năng lực để trốn tránh...” Hoàng Thế Anh khẽ thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Cố Trường Xuân cười ha ha, tiếng cười giống như cưa gỗ.

“Không sao, ít nhất Ngư nhi có thể bảo vệ ngươi…” Ông nói.

Hoàng Thế Anh trầm mặc một lúc, đến lúc này Cố Trường Xuân cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nếu như nói chuyện của Cố Thận An không có cảm giác gì thì chuyện lần này bị ép buộc trong tai họa, Cố Ngư đủ loại lạnh nhạt cũng có thể thấy rõ ràng.

Không quan tâm, không nghe, không hỏi, hắn chỉ đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, không nóng, không vội, không lo, không sợ.

“Hắn tuổi trẻ đắc ý, vả lại tránh tai họa để tự bảo vệ mình là lẽ thường tình, ta không trách hắn…” Cố Trường Xuân lạnh nhạt nói.

Nhưng mà sự thất vọng lại thể hiện rõ trên khuôn mặt, đó là bảo bối ông luôn tâm tâm niệm niệm, đó là bảo bối ông nâng niu trên lòng bàn tay, là bảo bối ông đặt niềm hy vọng vào, thậm chí ông tình nguyện buông tha cơ hội giúp nhi tử ruột thịt của mình xoay người cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.

Trong mắt ông hắn là bảo bối mà trong mắt hắn ông cũng giống như một ngọn cỏ dại, trên đời có chuyện gì đau khổ hơn chuyện này chứ?

“Vẫn còn đường…” Hoàng Thế Anh mở miệng: “Vẫn chưa tới lúc cuối cùng, chúng ta vẫn còn có cơ hội…”

“Còn cơ hội sao?” Cố Trường Xuân cười khổ: “Lời đồn lan rộng khắp nơi, đổi bạc đã thành xu hướng, đã vào thế không thể chống đỡ…Triều đình nghe được cũng đã thử đến dò xét chuyện tiền bạc… Ta muốn bán hàng hóa của cải để có bạc xoay xở nhưng cũng không có một người nào chịu mua, bọn họ cũng đã biết Thận An đã ngã, triều đình đã nói nếu không có bạc sẽ tịch biên gia sản của Cố gia để sung công, cho nên đang đợi cơ hội bán hàng lấy tiền… Không thể bán hàng ta không tiền, không có tiền thì không thể đổi được bạc, không đổi được bạc Cố gia ta không thể thoát khỏi tội lừa đảo, trốn không thoát việc bị quan phủ tịch biên gia sản, bắt giam tam tộc, bị biếm làm nô…”

Ông nói xong những lời cuối, giọng nói cũng nghẹn ngào, hai tay gầy đét nắm chặt tay vịn, gân xanh nổi lên.

“Xong rồi… Cố gia chúng ta xong thật rồi…” Ông thì thào nói.

“Vẫn chưa đâu.” Hoàng Thế Anh trầm giọng nói: “Vẫn chưa xong, còn đường đi, phải đi xoay sở bạc, chỉ cần có thể xoay được bạc là có thể chịu đựng, chỉ cần chịu đựng được là có thể trấn an mọi người, hóa giải xu hướng tranh nhau đổi bạc…”

“Bạc… Một trăm vạn lượng bạc…” Cố Trường Xuân nghẹn ngào nói, từ từ im lặng lắc đầu, nước mắt từ đôi mắt đục ngầu chảy dọc xuống khuôn mặt.

“Có một người có thể có…” Hoàng Thế Anh trầm giọng: “Cố Tương, Cố Thập Bát Nương.”

Cố Trường Xuân ngẩn ra, tầm mắt mơ hồ, ông nhìn ra cửa đại sảnh, hình như nhìn thấy một tiểu cô nương gầy yếu bước lên bậc thềm tiến vào.

“Ta đến là muốn tộc trưởng gia gia thực hiện lời nói hôm đó.” Nàng đứng ở nơi đó, khí thế bức người.

“Có đủ năm ngàn lượng hay không?...”

“Đó là một vạn lượng đấy…”

Giọng nữ trong trẻo vang vọng trong đại sảnh vắng vẻ, sau mấy tiếng động, từng nắp rương được mở ra, ánh sáng của bạc trắng đâm thẳng vào hai mắt.

Cố Trường Xuân nhịn không được đưa tay che mắt.

Bước vào tháng chạp, ở kinh thành, không khí tết ngày càng nồng đậm, sự kiện ngân hàng tư nhân của Cố gia Kiến Khang bị chèn ép không làm chỗ này có một chút xíu ảnh hưởng nào, cả Đại Chu có nhiều ngân hàng tư nhân như thế, mỗi ngày đều có một cái mới thay thế cái cũ, cũng giống như sinh lão bệnh tử, chỉ có bản thân người trong cuộc đau buồn chứ người ngoài không hề có cảm giác gì.

Đối với chuyện Cố gia, Cố Thập Bát Nương đã tự động che đậy. Trước khi rời khỏi Kiến Khang đến kinh thành, nàng đã bán lại cửa hàng hương liệu thuộc về mình cho bọn họ, mạnh mẽ lại rõ ràng, bắt chẹt một số tiền lớn. Hai năm qua ngay cả ngày lễ ngày tết cũng không trở về, quan hệ với mọi người trong tộc còn kém hơn so với phụ thân của nàng.

Đối với sự thay đổi của Cố gia, nàng cũng không biết, thấy sắp bước qua năm mới, thân thể của nàng đã điều dưỡng tốt nên bắt đầu chuẩn bị lên đường đến chỗ nhậm chức của Cố Hải, phủ Lợi Châu*.

*Chương 187 thì tác giả nói Cố Hải nhậm chức ở Lợi Châu, chương này thì viết là Ba Châu, mình tự sửa lại là Lợi Châu cho giống nhau.

Cố Tịch Nhi thấy nàng thật sự muốn đi thì vô cùng kinh ngạc.

“Tháng chạp sẽ tiến hành chọn lương nữ, làm sao ngươi lại có thể rời đi? Ngộ nhỡ ngươi…” Nàng đuổi theo Cố Thập Bát Nương hỏi dồn.

“Không phải ta đã nói rồi hay sao, không có ngộ nhỡ…” Cố Thập Bát Nương bị nàng quấy rầy cũng không còn kiên nhẫn.[QR2][diendanlequydon]

Cố Tịch Nhi nửa tin nửa ngờ, nhấc chân đi đến nhà Cố Lạc Nhi.

Chuyến đi này… Chắc cũng không quay trở lại, Cố Thập Bát Nương lập tức phân phó mọi người sắp xếp hành lý cho Cố Tịch Nhi, chưa kịp sai người mang đi, Cố Tịch Nhi đã khóc lóc quay trở lại.

“Xong rồi… Xong rồi… Bị xét nhà diệt tộc rồi…” Nàng nhảy từ trên xe xuống, lớn tiếng kêu khóc, dọa Tào thị sợ đến xanh mặt.

“Ngươi nói cái gì vậy?” Cố Thập Bát Nương chặn nàng lại, cau mày quát lớn.

Chuyện của Cố Thận An cũng không nghiêm trọng đến mức đó đi, nhiều nhất chỉ bị cách chức thôi, tội gì mà khám nhà diệt tộc chứ? Cũng không phải là tội mưu phản, đại nghịch bất đạo.

Tinh thần Cố Tịch Nhi hoảng loạn, một câu đầy đủ cũng không nói được, khó khắn lắm mới nói rõ ràng được.

Tào thị che miệng: “Chuyện này… Nghiêm trọng như thế à?”

“Không có việc gì, tịch biên cũng không tới nhà chúng ta…” Cố Thập Bát Nương nói.

Cố Tịch Nhi nghe vậy càng khóc lớn hơn: “Ta không muốn bị bán làm nô…” Vừa dứt lời đã quỳ xuống đất, ôm chân Cố Thập Bát Nương: “Thập Bát Nương, nhất định ngươi phải dẫn ta vào cung… Bằng không ta chỉ có con đường chết… Phụ mẫu ta cũng phải chết…”

“Cố Tịch Nhi, ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, nhất định ta không thể tiến cung nên ta cũng không thể mang ngươi theo.” Cố Thập Bát Nương trầm giọng nói.

“Thập Bát Nương, nhất định ta sẽ nghe lời của ngươi…” Cố Tịch Nhi khóc như đứt từng khúc ruột.

“Cố Tịch Nhi.” Cố Thập Bát Nương cao giọng nói, đưa tay xách nàng từ trên mặt đất đứng lên, nhìn khuôn mặt ảm đạm của nàng: “Chuyện ở Đông cung, không phải những người dân nhỏ bé như bọn ta có thể suy đoán. Ông trời càng không phải là ta hay ngươi…” Nói xong cười lạnh một tiếng: “Cũng không phải là Cố Lạc Nhi, một phu nhân ngũ phẩm nho nhỏ có thể quyết định. Không trải qua sự tuyển chọn nghiêm khắc chỉ sợ ngay cả ruồi muỗi côn trùng cũng không thể vào cung huống chi là ngươi, có phụ thân không kiềm chế hành vi bị cách chức, làm thương nhân lừa gạt tiền bạc bị bắt giam, lại còn là một cô nương cõng hôn ước chạy trốn. Trừ khi ngươi muốn toàn tộc Cố gia bị chết nhanh hơn, ngoài ra không có chỗ nào tốt.”

Cố Tịch Nhi bị nàng dọa sợ đến quên cả khóc, kinh ngạc nhìn nàng, thì ra nàng đều biết đây là do Cố Lạc Nhi nói…

Nghĩ đến chuyện Cố Thập Bát Nương là người miệng lưỡi bén nhọn, nhất định cũng là người nhanh nhẹn, có thể nghĩ đến cũng không có gì kỳ lạ, chợt cảm thấy thoải mái, dứt khoát nói thẳng, đôi mắt nàng ngập nước nói: “Nhưng… Nhưng mà, Lạc nhi tỷ tỷ nói, quy củ là do người định, chỉ cần người nọ có lòng, không có cái gì là không làm được… Ngươi cầu xin hắn, tất nhiên hắn…”

Cố Thập Bát Nương bật cười, Cố Lạc Nhi ơi là Cố Lạc Nhi, rốt cuộc nữ nhân này là thông minh hay là cố chấp.

“Ta cũng không có gì muốn nói với ngươi, ngươi hãy nhớ kỹ lời ta đã nói… Ta tuyệt đối sẽ không tiến cung hoặc nói cách khác ta tuyệt đối sẽ không mang ngươi tiến cung.” Cố Thập Bát Nương nói từng chữ từng chữ một: “Ngươi hãy từ bỏ suy nghĩ đó đi.”

Cố Tịch Nhi nhìn nàng, ngớ người.

“Chúng ta định đi Lợi Châu, ngươi thu dọn đồ đạc đi, muốn đến chỗ Cố Lạc Nhi trốn tránh thì đi, ít nhất nàng sẽ không trơ mắt nhìn ngươi bị bán làm nô…” Cố Thập Bát Nương nói.

“Vậy ngươi có thể trơ mắt đứng nhìn Cố gia bị tịch biên giệt tộc à?” Chợt Cố Tịch Nhi đẩy nàng ra, cắn môi hỏi.

“Ta có thể.” Cố Thập Bát Nương nhìn nàng, vô cùng sảng khoái đáp.

Tại sao lại không thể? Ban đầu là ai trơ mắt nhìn mẫu thân nàng chết, nhìn ca ca nàng chết, nhìn nàng bị vứt bỏ không nơi nương tựa, vô dụng, tuyệt vọng mà chết… Bọn họ có thể tại sao nàng lại không thể?

“Ngươi… Ngươi… Quả nhiên ngươi là hạng người như thế.” Cố Tịch Nhi cũng không cảm thấy kỳ quái với đáp án này, cảm thấy ngạc nhiên, thất vọng nặng nề là do đáp án này vô cùng sảng khoái.

“Ta chính là người như thế, chẳng lẽ ngươi không biết?” Cố Thập Bát Nương cười lạnh, nói.

Tào thị ở bên cạnh kéo nàng.

“Phải… Phải… Ta biết rõ, ngươi hận chúng ta, chán ghét chúng ta, ước gì chúng ta đều chết hết…” Cố Tịch Nhi nói, đôi mắt đỏ ngầu nhưng lại cao ngạo ngẩng đầu, xoay người bước đi.

“Tịch Nhi…” Tào thị vội kéo nàng lại: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Ta trở về Kiến Khang.” Cố Tịch Nhi cắn môi, nghiêng đầu nhìn Cố Thập Bát Nương: “Ta về gả cho người thương nhân bán tơ lụa, mặc kệ ta trị giá bao nhiêu, cũng góp thêm một phần sức lực cho gia tộc. Tương lai khi nhắc đến họ Cố, ta cũng không bị đuối lý.”

Dứt lời, nàng hất tay Tào thị, chạy ra ngoài.

“Thập Bát Nương…” Tào thị thở dài nhìn Cố Thập Bát Nương, vội kêu ma ma đuổi theo cản Cố Tịch Nhi lại.

“Nàng nói không sai, ngay từ lúc đầu nàng nên làm vậy, bây giờ tỉnh ngộ cũng không coi là quá muộn.” Cố Thập Bát Nương lạnh nhạt nói.

“Thập Bát Nương, con…” Tào thị chần chờ một lúc rồi nói.

“Mẫu thân muốn con làm gì?” Cố Thập Bát Nương nói tiếp lời bà muốn nói, nàng khẽ thở dài, cười khổ: “Mẫu thân… Hiện tại nữ nhi… Không có tiền…”

Tào thị sững sờ, trên mặt có vẻ xấu hổ, chuyện này thật sự bà cũng không biết…

“Chỉ còn sót lại những thứ này, đối với Cố gia mà nói, như muối bỏ biển, giúp hay không giúp đều giống nhau…” Thập Bát Nương cười khổ nói.

Tào thị thở dài, gật đầu: “Mẫu thân biết rồi…” Nói xong lại thở dài, không nói rõ có cảm giác gì: “Thế nào mà nói thua liền thua…”

“Không phải nói thua liền thua, con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, chỉ sợ là có nhiều chuyện hợp lại mới tạo thành kết quả ngày hôm nay…” Cố Thập Bát Nương cau mày nói, lại nhớ tới Cố Thận An, mấu chốt chính là núi dựa bị ngã thôi.

Không bao lâu, ma ma trở lại, nói Cố Tịch Nhi đi đến nhà Cố Lạc Nhi, chưa đến một ngày lại truyền đến tin tức Cố Tịch Nhi thật sự lên đường quay về Kiến Khang rồi.

“Thật sự không nhìn ra, nàng còn có chút chính trực.” Cố Thập Bát Nương lẩm ba lẩm bẩm, cầm sách, cũng không đọc mà yên lặng thất thần.

“Tiểu thư, có khách đến…” Bên ngoài Linh Bảo nói: “Phu nhân mời người qua."[QR2][diendanlequydon]

Cố Thập Bát Nương thở dài, để sách xuống, đứng dậy.