Dược Hương Trùng Sinh

Chương 190: Ý tứ




Edit: nnttrang

Khi bọn họ nói chuyện, trên mặt Cố Thập Bát Nương từ đầu đến cuối đều nở nụ cười, người ở một bên thấy họ trò chuyện với nhau thật vui.

“Kỳ thật lời này không nên nói sớm như vậy, bất quá ta thật sự không nhịn được, ta không đợi được 3 năm sau, ta cảm thấy nói ngay lúc này càng có ý tứ…” Nàng nhỏ giọng cười nói, không đợi Tín Triều Dương trả lời, dời tầm mắt đến giữa không trung, lúc này tiệc rượu say sưa trong tiếng nói tiếng cười, “Chư vị…”

Nàng cất cao giọng, thu hút ánh nhìn của mọi người.

“Hôm nay là ngày lành của đại thiếu gia, tất cả mọi người cùng tới chúc mừng đại thiếu gia một chén…” Cố Thập Bát Nương cười nói, duỗi tay ra, Linh Bảo một bên lập tức đưa rượu cho nàng, nàng nhìn về phía Tín Triều Dương, “Ta kính đại thiếu gia một ly..”

Dứt lời, cũng không đợi Tín Triều Dương trả lời, ngẩng đầu uống cạn.

“Tới tới, nhìn xem người nào thật mất mặt, không chịu tiếp kìa..” Nàng cười nói.

Người sĩ diện nhất thời đều đồng thời mang rượu tuôn qua bên Tín Triều Dương, bao xung quanh hắn.

Cố Thập Bát Nương nhìn Tín Triều Dương đang bị những ly rượu vây kín, ý cười trên mặt nàng tan đi, thở hắt một hơi, xoay người đi ra ngoài.

Bóng đêm bao trùm xuống, đại trạch của Tín gia đã khôi phục an tĩnh, nhóm tôi tớ thu dọn bàn ghế, cùng đình viện hỗn độn.

“Thiếu gia?” Mấy thị nữ nhẹ nhàng đứng bên ngoài thư phòng, nhỏ giọng gọi.

Bên trong thư phòng tối om không có tiếng đáp lại.

Bọn thị nữ liếc mắt nhìn nhau.

“Thiếu gia uống không ít…hay là chúng ta vào xem..” Một người trong đó thấp giọng nói.

“Nhưng mà thiếu gia nói không được quấy rầy..” Một người khác có chút chần chừ.

Vẻ mặt bọn thị nữ có chút khó xử, tính tình Tín Triều Dương các nàng tự nhiên biết rõ, nhưng mà.

“Kì lạ, thiếu gia chưa từng uống nhiều như vậy..” Một cái thị nữ lớn tuổi nhất cuối cùng hạ quyết tâm, đưa tay đẩy cửa.

Ngay lúc đó cửa phòng đột nhiên bật mở mạnh ra, bọn thị nữ sợ tới mức không khỏi hô nhỏ lên mấy tiếng.

Tín Triều Dương một thân đầy mùi rượu bước ra.

“Ta biết rồi, ta biết rồi.” Miệng hắn lầm bầm, chợt cười ha hả.

Bọn thị nữ đưa mắt nhìn nhau, thiếu gia vẫn còn say rượu như cũ, chưa kịp hỏi han, Tín Triều Dương đã vung tay áo lên.

“Người đâu, chuẩn bị xe, trở về Kiến Khang.”

Lời nói chưa dứt, người đã đi nhanh.

“Nàng nói như vậy sao?” Bên trong Đông cung, Văn Quận Vương đặt quyển sách trong tay xuống, sau khi nghe xong lời Hoàng nội thị tường thuật lại, cuối cùng mở miệng hỏi một câu.

Hoàng nội thị nói đến nỗi miệng lưỡi có chút khô khốc chợt thấy hắn có hồi đáp, tinh thần chấn động.

“Đúng vậy, tuy lão nô không tự mình chứng kiến, nhưng nghe qua thì có thể tưởng tượng được bộ dáng Cố nương tử tựa tiếu phi tiếu(cười như có như không)..” Ông cẩn thận châm nến, một mặt cười nói, “..Nghĩ đến cũng thật táo bạo..Điện hạ, người xem, một người nhu thuận như Cố nương tử lần này bị chọc tức không ít..”

Văn Quận Vương bưng chén trà lên chậm rãi uống, chợt nở nụ cười.

“Nàng nhu thuận hiền dịu?” Hắn nhắc lại, nhất quyết mua quyển sách mà vốn không cần mua(lúc này chị Bát còn nhỏ í, ở đầu truyện), dám bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu lừa gạt hắn một Quận Vương, tự tổn tám trăm chỉ vì đả thương địch thủ một nghìn…

Nàng thật ra chính là một tiểu thú khoát bộ lông mềm mại.

Hoàng nội thị nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, lại càng cao hứng, giúp hắn châm trà, “ Xem ra như vậy, Cố nương tử trước mặt chúng ta đối xử khác, có thể thấy được trong lòng nàng chúng ta cùng bọn họ bất đồng…”

Văn Quận Vương nhìn chén trà trên bàn, không nói thêm nữa, ánh mắt lần nữa quay lại trên quyển sách.

Hoàng nội thị thấy hắn cũng không có ý chán ghét, biết lời này không khiến hắn phiền lòng, lại nói tiếp, “..Nhưng mà Cố nương tử cũng không dễ chịu, người nọ quả thật đáng giận, vậy mà ghét bỏ Cố nương tử thân phận thấp, đến lúc đó, có thể khiến bọn hắn há hốc mồm..”

“Đến lúc nào?” Văn Quận Vương nhìn quyển sách, làm như không để ý, hỏi, một mặt cầm bút vẽ mấy chữ.

Hoàng nội thị nở nụ cười, nhanh tay nhanh chân qua bên kia mài mực.

“Khi nào thì, không phải chờ một câu của điện hạ thôi sao…” Ông cười nói.

Văn Quận Vương vẫn cúi đầu như cũ, a một tiếng ngoài ý muỗn.

Hoàng nội thị nhìn đến đây, trong lòng đã có tính toán, ông vào cung lúc tám tuổi, đã lăn lộn trong hoàng cung này vài thập niên, đối với tâm tư những quý nhân này, không dám nói là nắm trong lòng bàn tay, nhưng mà cũng có thể đoán được sáu bảy thành trong đó.

Muốn được hầu hạ nhân vật bật này, phải nghĩ những việc quý nhân không thể nghĩ, phải nói những chuyện quý nhân muốn nhưng không thể làm.

“Cố nương tử chung quy vẫn chỉ là nữ hài tử, tuy lần này như vậy, nhưng trong lòng cũng thật khổ sở, nói không chừng nản lòng thoái chí, không muốn lập gia đình…” Ông thở dài, nói xong lại lấy tay lau nước mắt, “Ta cảm thấy cô nương ấy thật đáng thương…”

“Được rồi..” Văn Quận Vương ngắt lời ông, ném cho ông một quyển công văn, “Không phải ông muốn cái này sao?”

Hoàng nội thị tiếp lấy, vừa mở ra liền thấy bên trong là mấy chữ Hoàng Thái tử tuyển phong vương phi.

“A, chúc mừng điện hạ.” Hoàng nội thị lập tức quỳ xuống đất hô.

Nói là tuyển chọn Thái Tử phi, kì thật đối với mọi người nói chính là thái tử đồng ý thành thân, Thái Tử phi đã sớm được lựa chọn, còn thiếu cái nghi thức, công văn này định ra, cái kia tự nhiên cũng thuận lợi tiếng hành, Thái Tử phi đương nhiên là do hoàng thượng định, còn lại Lương đệ Lương viện phong nghi thì Thái tử điện hạ vẫn được quyền chọn lựa.

Đương nhiên Thái Tử không thể tự mình ra mặt, nhưng người biết tâm ý hắn tự làm được rồi.

“Nhưng..’ Hoàng nội thị đứng dậy, chần chừ một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi, “…Thân phận Cố nương tử thấp quá..Nếu là phong ậy… Điện hạ, lão nô cả gan thay Cố nương tử nói một câu..”

Văn Quận Vương hơi nhướng mắt nhìn về phía hắn, thản nhiên nói, “Ông cả gan nói cũng không ít rồi..”

Hoàng nội thị cười cười, lại quỳ xuống chân Văn Quận Vương lần nữa, kéo góc áo của hắn.

“Lão nô cảm thấy Cố nương tử tuyệt đối xứng với thân phận Lương Đễ..” Ông cười nói.

Lương để, Chính Tam phẩm, địa vị chỉ sau Thái Tử phi.

Dứt lời, ngẩng đầu nhìn lên, Văn Quận Vương trên mặt tựa hồ có ý cười, chợt cúi đầu, chuyên chú xem đống sổ con chất đống trên bàn.

Bên trong khôi phục yên tĩnh, trong lòng Hoàng nội thị nhẹ nhàng thở phảo, nhỏ giọng nói một tiếng lão nô cáo lui, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.

Ba ngày sau, sau lễ sắc phong Hoàng Thái Tử, Đại Chu lại có thêm một chuyện vui, hoàng đế tự mình hạ chỉ tuyên nạp nữ nhi của Bình Dương hầu – Bạch Ngọc Quận chúa làm Hoàng thái tử phi, mệnh các thần triều tổ chức lễ Nạp Thải (giống đám hỏi á)

Cùng với lệnh được truyền ra, toàn bộ Đông cung rối rít chuẩn bị, ban lệnh tuyển chọn tú nữ nhập Đông cung, tất cả mọi gia đình từ kinh thành đến các tỉnh lân cận, gia tộc gia thế có nữ nhi ở độ tuổi vừa đủ đều náo nhiệt chuản bị, xe ngựa chật kín khắp các con phố.

Lúc này ở Kiến Khang, Tín gia cũng đang náo loạn lên vì một chuyện.

“Con nói cái gì?” Tín lão gia cho rằng hai tai mình đã già, nghe nhầm, trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của nhi tử, “Từ hôn?”

Cũng không biết là vì mấy ngày nay đi đường mệt nhọc, hay còn là lí do khác, Tín Triều Dương lười biếng đổi tay bên kia chống đầu, đáp vâng ạ.

“Con có bị sao không đấy?” Tín đại lão gia không biết phải nên nói cái gì, ông nguyên bản muốn nói con đang đùa đúng không, nhưng nhớ đến nhi tử một khi quyết định chuyện gì đều chắc chắn, chưa từng đùa giỡn.

“Không có gì, con hiện tại rất tốt, chưa bao giờ cảm thấy tốt như bây giờ.” Tín Triều Dương cười nói.

Sắc mặt Tín đại lão gia trầm xuống, “Triều Dương? Vì sao? Chẳng lẽ vì một câu nói của Cố Thập Bát Nương?” Mặt ông khẽ run, đưa tay vịnh lấy cạnh bàn, “Con không tin câu nói hoang đường kia chứ?”

Nhi tử nhất định có chuyện gì rồi, trong lòng Tín đại lão gia khẳng định, nói ra cũng đúng, mọi việc đều đặt trên vai nhi tử của ông, mọi người đã quen nghe theo lệnh của hắn, có lẽ nhi tử mệt mỏi rồi, những áp lực tích lũy đến lúc bộc phát, cho nên nhi tử ông mới làm ra chuyện hoang đường này.

Như vậy có gì lạ, mấy ngày trước đại chưởng quỹ Dụ Hưng gia, không biết tại sao đột nhiên muốn rước một cái nữ tử phong trần vào cửa, huyên náo nhà cửa, râu cũng đã mọc đầy, vậy mà giống như tiểu đầu tử mười sáu mười bảy tuổi, mọi người hắn bị mất một món tiền lớn nên trở thành như vậy.

“Triệu gia kia sao có thể suy? Triều Dương con suy nghĩ cẩn thận..” Đại lão gia nói tiếp, kì thật việc này bọn họ đã từng phân tích qua, lúc trước Tín Triều Dương còn khuyến khích ông, nguyên bản ông đã định mai mối cho hắn nhà Khúc gia ở Kiến Khang.

“Không, không.” Tín Triều Dương lắc lắc tay, ngắt lời phụ thân, “Không phải vì điều đó..”

“Vậy thì vì cái gì?” Tín đại lão gia hỏi.

Tín Triều Dương không có trức tiếp trả lời ông, mà đổi tư thế, tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài gõ gõ tay vịn, phát ra những tiết tấu có nhịp điệu rầu rĩ, giống như tiếng lòng phiền não của Tín đại lão gia.

Mặc kệ vì sao, ông khẳng định, nhi tử nếu nói như vậy, chuyện này như ván đóng thuyền rồi.

Từ hôn? Tín đại lão gia cảm thấy đầu mình có chút đau.

“Trước kia con cảm thấy nữ nhân không có ý tứ gì..” Tín Triều Dương tiếp tục gõ gõ ngón tay, mỉm cười nói, “Có thành hôn hay không cũng không quan trọng..”

Tín đại lão gia nghe được cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều rất ưu tú, làm cái gì cũng tốt, nói điều gì đều chính xác, qua một thời gian lâu như vậy, mọi người đều làm theo lời hắn, tới bây giờ không ai nghĩ sẽ  ra mệnh lệnh cho hắn, bao gồm cả chuyện hôn sự, đến nỗi Tín lão thái gia cũng cho rằng, Tín Triều Dương không thành thân cũng không đề nhắc đến, chắc hẳn có lí do quan trọng.

“Con cảm thấy không có ý nghĩa nên không thành thân?” Tiếng nói Tín Đại lão gia khô khốc hỏi.

Tín Triều Dương gật gật đầu, “Đúng vậy, phụ thân, người cũng biết mà…giống như những di nương trong nhà quả thật không có ý nghĩa gì sao?”

“Ngươi cái xú tiểu tử!” Tín Đại lão gia không nể mặt quát hắn, “Ta không cảm thấy!”

Tín Triều Dương bật cười, chắp tay hướng phụ thân bồi tội.

“Vậy thì, cuối cùng là con có ý tứ gì?” Tín Đại lão gia nghiêm túc hỏi, ‘Cảm thấy Triệu gia không hợp tâm ý rồi sao?”

“Đến bên giờ con đều cảm thấy không tìm được người nào hợp tâm ý, tại sao không hợp tâm ý..” Tín Triều Dương đứng dậy, tự rót trà cho mình, một mặt nói tiếp, “Nhưng mà hiện tại thì con cảm thấy rồi..”

Có nhi tử như vậy, trong lòng Tín đại lão gia cũng tự nhiên hiểu được, một câu liền minh bạch.

“Cố nương tử?” Ông hơi kinh ngạc.

Tín Triều Dương nhìn ông gật đầu cười, xoay xoay chén trà trong tay.

“Con..Con bị làm sao thật rồi? Con..! Không phải..Con..” Tín đại lão gia cảm thấy có choáng váng, chuyện Cố nương tử đương nhiên bọn họ đã nói qua, cũng đã ngầm đem Tín Xuân Phương giới thiệu với Cố Gia, khi đó không phải “Không phải con nói là người không thích hợp nhất…”

“Phụ thân, người không biết nữ tử như Cố nương tử quả thật rất có ý tứ sao?’ TTd cười nói, hai mắt sáng lên, đặt chén trà xuống, ôm cánh tay cười nói, “Nguyên lai nữ nhân cũng có ý nghĩa như vậy, phụ thân, người nghĩ xem cùng người như vậy sống cả đời có phải rất có ý tứ sao?”

“Ta không biết!” Tín Đại lão gia cầm chén trà lên đập bể, tức giận muốn điên, “Cổn..cổn..cổn”(chẳng biết chuyển thành gì nữa).

--- ------ ------ ---------

Tác giả: Còn có Cố Ngư, còn Cố Gia, Linh Nguyên nữa…đột nhiên phát hiện ra còn nhiều sự kiện quá, không kết được, chờ đợi thêm một tháng sẽ dâng lên đại kết cục của bọn họ.