edit: QR2
Cố Lạc Nhi nhìn Cố Thập Bát Nương, mỉm cười không nói.
“Bái kiến Lạc Nhi đường tỷ.” Cố Thập Bát Nương cúi đầu thi lễ.
Khóe miệng Cố Lạc Nhi khẽ nhếch.
“Bây giờ Lạc Nhi đường tỷ đã được ngự phong là phu nhân Ngũ Phẩm.” Một giọng nói truyền tới từ bên cạnh.
Cố Thập Bát Nương đang muốn đứng thẳng người, ngước mắt lên nhìn, thấy Cố Tịch Nhi đang dương dương tự đắc*.
* dương dương tự đắc: hả hê, đắc ý.
Rõ ràng là đám nữ nhân này muốn nàng quỳ xuống, giống như lần gặp phu nhân Thục Phương, rõ ràng người một nhà có thể miễn những lễ tiết này, nhưng mà hết lần này đến lần khác muốn nhục nhã nàng.
“Đều là người một nhà, nói chuyện phẩm cấp làm gì…” Cố Lạc Nhi cười nói.
“Như vậy làm sao được, đây là vinh dự của quan lại hoàng gia, những quý phi nương nương trong cung kia, không phải song thân thấy nữ nhi cũng phải hành đại lễ à, có thể nói người ta không phải là người một nhà à.” Một nữ nhân khác nói.
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Thập Bát Nương, trong đôi mắt mơ hồ mang theo sự hưng phấn, cô nương này đã phá vỡ nhận thức từ nhỏ đến bây giờ của họ, tại sao nàng có thể sống tự tin thoải mái như thế? Rõ ràng chỗ nào cũng không bằng bọn họ, tại sao lại có bộ dáng không coi ai ra gì như thế?
Vẻ mặt Cố Lạc Nhi không thay đổi, thu hết ánh mắt của mọi người trong đại sảnh vào đáy mắt, lần trước khi bị Cố Thập Bát Nương chỉ vào mũi mà mắng, đó chính là sỉ nhục cả đời của nàng, hận không thể giết chết con tiện tỳ này, nhưng luật pháp Đại Chu rất nghiêm khắc, ngay cả khi nàng đã gả vào Hầu gia, cũng không thể tùy tiện giết người, cảm giác khi phu nhân Thục Phương bắt Cố Thập Bát Nương cúi đầu quỳ lạy rất tốt, nàng quyết định một lần lại một lần tra tấn nàng ta như thế.
Vì thế nàng cầu xin ngoại tổ phụ luôn thương yêu mình, khiến Bảo Định hầu phá lệ xin phong hào Cáo Mệnh trước thời hạn cho mình.
Không phải ngươi kiêu ngạo sao? Không phải ngươi phách lối sao? Ngược lại, ta muốn nhìn ngươi hết lần này đến lần khác mất mặt trước mọi người, để xem ngươi có gì để phách lối.
Nàng đã xuất giá, sẽ phải rời đi Kiến Khang, không thể làm nhục tiện tỳ này mỗi ngày được, nhưng người khác lại có thể, nàng chính là muốn cho mọi người đều biết, tiện tỳ này ở trước mặt Cố Lạc Nhi nàng chính là một con chó.
Như vậy, năm rộng tháng dài, mọi người sẽ chỉ nhớ rõ chuyện này, mà quên đi việc nàng từng bị vũ nhục.
Một con chó thì có tư cách gì vũ nhục người khác.
Tuy đại lễ yết kiến không hợp tình nhưng lại hợp lý, Cố Thập Bát Nương thở dài, quỳ liền quỳ thôi.
Nàng cúi đầu định quỳ xuống.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói ngăn nàng lại.
“Cô gia đến.”
Một tiếng này làm cho các cô nương và tiểu tức phụ ở trong phòng giật nảy mình, muốn tránh đã không còn kịp nữa, giữa lúc kinh ngạc bối rối, tam công tử Bảo Định hầu đã bước dài tiến vào, rõ ràng cũng bị châu ngọc (ý chỉ trang sức của mọi người) đầy phòng làm cho hoảng sợ.
“Chuyện này… Chuyện này…” Hắn ta có chút ngạc nhiên, nhìn Cố Lạc Nhi đã đứng lên đang đi tới.
Cố Lạc Nhi cũng rất bất ngờ: “Sao Tam gia lại tới đây? Không phải định ra ngoài sao?”
“Không phải nàng nói hôm nay đồ đệ của Lưu Công đến đây sao, ta nghĩ nghĩ một chút, thấy tự mình gặp thì tốt hơn.” Tam công tử mỉm cười nói, trong phòng ánh mắt đều giống nhau, đa số các cô nương và phụ nhân đều cúi thấp đầu, xấu hổ, có một vài ánh mắt len lén nhìn mình, thấy mình nhìn sang cũng hốt hoảng cúi đầu, thẹn thùng nhưng cũng rất động lòng người.
“Mọi người trước ra phía sau ngồi một chút.” Cố Lạc Nhi nói, bây giờ hạ lệnh đuổi khách có chút không thích hợp, đành phải để các nàng đợi một lát.
Các nữ tử lộn xộn đáp ứng, liền di chuyển đến phía sau, cách nơi này một tấm bình phong.
“Vì sao có nhiều nữ tử đến đây như vậy? Chẳng lẽ các nàng đến để tiếp đãi đồ đệ của Lưu Công?” Lúc này Tam công tử mới thấp giọng hỏi, chẳng lẽ người đồ đệ này của Lưu Công cũng là kẻ hoang dâm? Thật không thể tưởng tượng nổi.
“Đồ đệ của Lưu Công là nữ nhân.” Cố Lạc Nhi giận dữ liếc hắn một cái, ánh mắt liếc qua, không thấy bóng dáng Cố Thập Bát Nương đâu.
“Thập Bát Nương.” Nàng ta quay đầu nhìn tấm bình phong rồi gọi.
Nhất định vừa rồi nàng ta theo mọi người ra phía sau, tin rằng nàng ta cũng không dám chuồn mất.
Sau một hồi sột sột soạt soạt, quả nhiên Cố Thập Bát Nương đi ra từ sau tấm bình phong.
Tam công tử Bảo Định Hầu sửng sốt, nhìn lên cô nương cao gầy đang đứng trước mặt mình, kinh ngạc nói: “Người này chính là đồ đệ của Lưu Công?”
“Đến bái kiến tam công tử Bảo Định Hầu.” Cố Lạc Nhi thản nhiên nói, nhìn Cố Thập Bát Nương, xoay người đứng cùng chỗ tam công tử Bảo Định Hầu, chờ Cố Thập Bát Nương hành đại lễ.
Hôm nay không thể trốn khỏi việc quỳ lạy rồi, trong lòng Cố Thập Bát Nương nói thầm, nàng tiến về phía trước mấy bước, nâng váy định quỳ.
Cố Lạc Nhi khẽ nâng đầu, ánh mắt nhìn nàng mang theo vài phần khinh miệt.
“Miễn lễ, miễn lễ.” Tam công tử Bảo Định Hầu sải bước tiến lên, đưa tay vờ đỡ, cười nói: “Vốn là tỉ muội trong nhà, không cần đa lễ.”
Mặt của Cố Lạc Nhi có chút cứng: “Tam gia, tôn ti khác biệt, người muội muội này của thiếp không giống với những muội muội khác…”
“Là đồ đệ của Lưu Công, ta biết.” Tam công tử Bảo Định Hầu cười nói: “Vậy thì càng không cần phải đa lễ, ta nên xin muội muội giúp đỡ một tay mới đúng.”
Chỉ là một người thợ thủ công mà thôi, Cố Lạc Nhi căn bản không nghĩ đến, trong mắt nàng ta đó chỉ là một thân phận thấp hèn, làm sao trong mắt phu quân lại khác biệt?
Nàng ta hơi ngạc nhiên nhìn về phía Cố Thập Bát Nương, thấy nàng đã đứng thẳng người, trên môi có ý cười, nụ cười này cực kì chói mắt.
“Thôi được rồi, muội muội, mời ngồi.” Cố Lạc Nhi dời tầm mắt, gương mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt nói.
Cố Thập Bát Nương nói không dám, cũng không khiêu chiến giới hạn của Cố Lạc Nhi nữa, quả nhiên không ngồi xuống.
Mà tam công tử Bảo Định Hầu thấy nàng không ngồi xuống, cũng đứng cùng nàng, Cố Lạc Nhi đi đến cạnh ghế dựa thấy thế, trái lại cũng không tiện ngồi xuống.
Xuyên qua khe hở nhìn thấy tình huống này, nhiều tiếng thì thầm bàn tán truyền đến sau tấm bình phong.
“Xem ra tam công tử Bảo Định hầu đối xử với Cố Thập Bát Nương rất tốt nha.”
“Đúng vậy, còn gọi muội muội…”
“Chẳng lẽ nhìn nàng có vẻ đáng thương?” Có người nói thầm, giọng nói có phần ghen tức.
Những lời thì thầm chợt ngừng lại, người đang nói chuyện thấy tất cả tầm mắt đều nhìn mình, không khỏi đỏ mặt.
“Nói mê sảng gì vậy?”
“Đúng thế, có tiểu thư Lạc Nhi ở đây, trân châu phỉ thúy đều thất sắc (nhạt màu).”
“Còn đáng thương, ngươi nghĩ rằng tam công tử Bảo Định hầu chưa từng thấy qua ở chợ à?”
Lời nói làm cho người đó sợ hãi, cúi thấp đầu, cũng không dám nhiều lời nữa, lại nghe trong đại sảnh vang lên tiếng ho nhẹ không vui của Cố Lạc Nhi, mọi người vội vàng yên lặng lại.
Tiếng ho của Cố Lạc Nhi cũng chấm dứt việc tam công tử Bảo Định hầu tò mò hỏi thăm Cố Thập Bát Nương việc này việc nọ.
Rốt cuộc cả ba đều ngồi xuống.
“Thập Bát Nương, chúng ta muốn một trăm hộp Nhân Tham tái tạo hoàn.” Cố Lạc Nhi mở miệng nói.
Tam công tử Bảo Định Hầu mới nâng ly trà lên, uống một ngụm thấm giọng, nghe như vậy thiếu chút nữa phun ra.
Một trăm hộp? Nàng nghĩ đây là đang mua mứt trái cây à?
Cố Thập Bát Nương cũng không nói gì, chỉ cười nhạt, lắc đầu một cái: “Xin lỗi, muội không có.”
Cố Lạc Nhi lạnh giọng cười một tiếng: “Thế nào? Sợ chúng ta mua không nổi?”
Thực tế, theo kinh nghiệm từng trải của tam công tử Bảo Định hầu, đối với phủ Bảo Định hầu mà nói, tất nhiên một trăm hộp Nhân Tham tái tạo hoàn đặc chế của Lưu Công cũng không phải là chuyện lớn, dù sao thuốc này có lúc ngươi muốn mua mà mua không được, nhưng đối với vợ chồng son bọn họ mà nói, chi phí này thật sự hơi lớn.
Thật ra thì bọn họ chỉ cần mang về năm sáu hộp, đưa cho nãi nãi, cầu được niềm vui, nãi nãi nhất định rất thích thuốc này, sau đó tất nhiên sẽ muốn mình đi mua nữa, đến lúc đó, mình sẽ không phải bỏ tiền ra nữa, mà lại có mĩ danh (tiếng tốt) hiếu thuận nữa.
Không trách được mọi người hay nói phụ nữ tóc dài kiến thức ngắn*.
* Tóc dài kiến thức ngắn: ý nói phụ nữ có đầu óc hạn hẹp, không biết suy nghĩ.
“Lạc nhi, sao lại nói như thế với muội muội…” Tam công tử Bảo Định hầu cười híp mắt, mở miệng nói.
Lời này khiến thân thể Cố Lạc Nhi cứng đờ một lần nữa, bàn tay vịn trên ghế bất giác nắm thật chặt, nàng nghĩ người phu quân luôn ngạo mạn của mình đối xử với đường muội tao nhã lễ độ là vì mối quan hệ với nàng, nhưng chuyện nàng và cô đường muội này có xích mích lại không thể nói cho chàng biết.
Cố Thập Bát Nương cười cười, dáng vẻ muội không ngại thái độ của đường tỉ.
“Vậy… Mười hộp được không?” Tam công tử Bảo Định hầu thử dò hỏi.
Cố Thập Bát Nương trầm ngâm một lúc, Cố Lạc Nhi thấy thế, chỉ cảm thấy lửa nóng xông lên đầu, hôm nay nàng muốn con tiện tì này mất mặt, sao đột nhiên con tiện tì này lại trở thành thượng khách?
Chỉ là một thợ thủ công thôi, đường đường là tam công tử Bảo Định Hầu lại phải khách khí như vậy? Nói một câu để nó mang đến, dám không mang đến, thì mặc mình xử phạt.
Sau tấm bình phong, âm thanh bàn luận xôn xao truyền đến tai nàng, Cố Lạc Nhi chỉ cảm thấy mặt mình ** nóng rực, không thể nhịn được căm ghét, vỗ tay vịn nói: “Cố Nương ngươi đừng không biết điều, chúng ta cần thuốc của ngươi, là nể mặt ngươi.”
“Câm miệng.” Tam công tử Bảo Định hầu cắt đứt nói.
Một câu này nằm ngoài suy nghĩ của mọi người, sau tấm bình phong cũng lâm vào cảnh tĩnh lặng, ngay cả một tiếng thở cũng không có.
“Sao nàng lại nói chuyện như thế?” Tam công tử Bảo Định hầu cũng cảm thấy khi nãy giọng điệu của mình hơi nghiêm khắc, giọng nói hơi mềm mỏng, khẽ nói.
Vẻ mặt Cố Lạc Nhi không thể tin nổi, từ lúc thành hôn đến nay, phu quân luôn luôn tươi cười, ôn tồn nói chuyện với mình, đây là lần đầu tiên chàng quát lớn với mình, hơn nữa lại còn vì con tiện tì này.
Lại nghĩ đến vẻ mặt của mọi người được nàng mời tới đang ở phía sau tấm bình phong, Cố Lạc Nhi suýt nữa ngất đi, hôm nay nàng bày ra trận chiến này chính là để rửa sạch nỗi nhục trước kia, sỉ nhục chưa rửa sạch, ngược lại càng thêm nhục.
Từ lúc sinh ra đến bây giờ, bị người khác sỉ nhục chỉ có hai lần, mà hai lần đều là vì con tiện tì này.
Nhìn khuôn mặt Cố Lạc Nhi lúc trắng lúc xanh, Cố Thập Bát Nương cười, dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Tam công tử, khi nào mọi người khởi hành?” Nàng hỏi.
“Bảy ngày sau.” Tam công tử Bảo Định hầu vội đáp, lập tức hiểu ý của Cố thập Bát Nương, nụ cười trên khuôn mặt càng đậm: “Nếu như muội có khó khăn gì, kéo dài thêm một hai ngày cũng được.”
Cố Thập Bát Nương gật đầu: “Vậy muội có thể làm năm hộp.”
Tam công tử Bảo Định hầu mừng rỡ, vỗ tay cười nói cảm ơn: “Vậy làm phiền muội muội.”
Cố Thập Bát Nương mỉm cười đáp lễ: “Không dám, không dám.”
Cố Lạc Nhi nhìn hai người nói chuyện hữu lễ hữu tiết (có lễ giáo) thật chói mắt, cả người như rớt vào hầm băng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải thợ thủ công rất thấp kém, ai cũng có thể đạp một cái, bọn họ phải khom lưng làm người mới đúng chứ, tại sao đối mặt với một công tử hầu môn vọng tộc lại có thể thản nhiên nói không, mà công tử hầu môn vọng tộc đó lại không có cảm giác bị xúc phạm?
Nàng nghĩ sai chỗ nào rồi?
“Chỉ là, kính mong tam công tử đến Kiến Khang Đại Hữu Sinh mua thuốc.” Cố Thập Bát Nương mỉm cười nói: “Muội đã kí hiệp ước chuyên cung cấp dược cho họ, nên… Dĩ nhiên đường tỉ phu muốn, tất nhiên giá cả sẽ rẻ hơn.”
Một tiếng đường tỉ phu này khiến tam công tử Bảo Định hầu càng thêm vui mừng, mà bên cạnh sắc mặt của Cố Lạc Nhi càng khó coi hơn.
“Vậy thì thật đa tạ muội muội.”
Cố Thập Bát Nương đứng dậy, nhìn Cố Lạc Nhi nói: “Đường tỉ còn có gì dặn dò nữa không?"
Sắc mặt Cố Lạc Nhi trắng bệch, nhìn vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Cố Thập Bát Nương đang đứng trước mặt mình, mặc dù không phải ánh mắt hùng hổ dọa người, không trách mắng như mưa to gió lớn, nhưng giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng thăm hỏi như thế này giống như một quyền mạnh mẽ đánh vào tâm hồn nàng ta, nàng ta ngồi trên ghế lại một lần nữa không thể nói gì.
Cố Thập Bát Nương bước đến gần nàng ta, khẽ nghiêng người, giống như đôi tỉ muội tốt đang tạm biệt nhau.
“Ta đã nói rồi, dựa vào người khác thì mãi mãi không ổn định, chỉ có thể dựa vào chính mình, mới có thể chống lại ông trời.” Nàng khẽ nói.
Sắc mặt Cố Lạc Nhi tái nhợt, bộ ngực cao vút vì cảm xúc dao động quá mức kịch liệt mà không ngừng rung động.
Chuyện này không thể được, chuyện này không thể được, nó chỉ là một con tiện tì, trước mặt mình nó chỉ có thể quỳ lạy.