Dược Hương Trùng Sinh

Chương 113: Làm mai




edit: nnttrang

Thẩm An Lâm ở chỗ Tam lão gia không bao lâu, lí do vì Tam lão gia đã muốn ngủ, nhưng thật ra thứ nhất cuộc nói chuyện ngắt quãng râu ông nọ cắm cằm bà kia, thứ hai là Thẩm An Lâm cảm thấy giữa phụ tử bọn họ cũng d.dlQđ không có gì để nói.

Thẩm Tam lão gia lại lâm vào trạng thái mê man ngủ, trong phòng lâm vào một mảng yên tĩnh, nhìn tấm màn vừa quen thuộc vừa xa lạ được hạ xuống, lòng Thẩm An Lâm đột nhiên lâm vào hoảng hốt.

Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Thẩm An Lâm đứng lên thu lại tầm mắt trên người Thẩm Tam lão gia.

“Lại ngủ rồi à?” Thẩm Tam phu nhân cau mày, nói, một tay vuốt ve khuôn mặt Thẩm Tam lão gia, “Lão gia, lão gia?”

Bà gọi nhẹ, Thẩm Tam lão gia nằm trên giường cũng không có đáp lại.

“Mẫu thân, hài nhi cáo lui trước.” Thẩm An Lâm nói.

“Ngươi đi đi.” Thẩm Tam phu nhân cũng không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói.

Bước ra khỏi phòng Thẩm Tam lão gia, trước sân gió mùa hè thoang thoảng thổi, mùi thuốc nồng nàn bên trong phòng tỏa ra.

Nha hoàn bà tử của Thẩm Tam phu nhân an tĩnh đứng canh trước hàng lang, thấy hắn bước ra, rối rít thi lễ.

Tiếng Lâm thiếu gia vẫn còn vọng theo chân hắn đi qua vườn hoa trước cửa.

Lâm thiếu gia… Khóe miệng Thẩm An Lâm hiện lên một tia cười lạnh.

“Lâm thiếu gia.” Lại một tiểu nha đầu đứng thi lễ trước mặt hắn.

Tầm mắt Thẩm An Lâm rời vào chiếc mâm trên tay nàng, trên mâm là một chén thuốc đen đậm đặc.

“Thuốc của lão gia?” Hắn hỏi.

Tiểu nha đầu đáp dạ, đầu chưa ngẩng, mâm trên tay đã bị người lấy đi.

“Để ta.” Thẩm An Lâm nói, một tay nâng chén thuốc lên, xoay người theo lối cũ bước đi.

Vị chan chát của mùi thuốc quanh quẩn bên chóp mũi, hắn không tự chủ lại nhớ đến Cố Thập Bát Nương, trên người nàng dường như cũng mang theo mùi thơm nhàn nhạt kì lạ này, hóa ra là mùi thuốc..

Thẩm An Lâm đi đến gần, xuyên qua ô cửa sổ có thể nhìn thấy vị phu nhân dang ngồi cạnh giường phụ thân, hắn suy nghĩ một chút,  nếu như người bưng chén thuốc này là nữ tử đó, lấy tính tình của nàng, chắc hẳn không chút do dự cầm chén thuốc hất thẳng lên thân người nọ; chứ không phải như mình cung kính thi lễ vấn an, nói một tiếng cực khổ cho mẫu thân…

Việc làm tràn đầy sự sung sướng như thế…

Bàn tay buông lõng bên người Thẩm An Lâm chợt siết lại nghe rõ tiếng xương cốt kêu lên răng rắc, sẽ có một ngày như thế.

“..Lão gia…Ngươi còn nhớ rõ Cố Nhạc Vân không?” Giọng nhu hòa của Thẩm Tam phu nhân truyền đến.

Thẩm An Lâm dừng chân lại.

Phụ thân đã tỉnh?

“..Cố Nhạc Vân?” Thanh âm rõ ràng của Thẩm Tam lão gia, giống như vừa tỉnh dậy, “..Hắn đã mất rồi? Còn nhắc đến hắn làm gì…”

Thẩm Tam phu nhân tiếng cười nhỏ nhẹ vang lên.

“..Lão gia, nữ nhi của Cố Nhạc Vân năm nay đã mười bồn…” Bà hỏi tiếp, “Có một nhủ danh rất ý tứ, gọi là Thập Bát Nương.. Lão gia, ta còn nhớ rõ ngươi đã nói tên này đã có như thế nào..”

Cố Thập Bát Nương? Thẩm An Lâm đứng trước cửa, quả nhiên, bọn họ biết nhau,.. thái độ căm thù đó không phải vô duyên vô cớ mà có, cõi đời này không có vô duyên vô cớ yêu mà cũng không có vô duyên vô cớ hận.

Thẩm Tam lão gia ừ nhẹ một tiếng.

“…Nhận một người ăn xin làm mẹ nuôi, muốn đặt tên… thấy được trên tay người ăn xin là mẩu bánh đã được xé nhỏ mười tám phần…” Hắn đứt quãng nói, “…Hồ nháo..”

Thập Bát Nương tên này là như vậy mà có? Bên môi Thẩm An Lâm không khỏi hiện lên một tia cười.

Tiếng cười Thẩm Tam phu nhân lại vang lên một lần nữa.

“..Thật là một lai lịch thú vị..” Bà nói, “Lão gia..”

Nàng ngừng một chút, giọng nói chậm rãi nhỏ lại, nhưng lại mang theo một tia chân thật đáng tin.

“Lão gia, đứa bé kia tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên nhắc đến chuyện hôn ước năm đó..” Bà nói.

Phụ tử hai người bên ngoài lẫn bên trong nội tâm hơi chùng lại.

“..Ngươi cứ đùa như vậy, sao tự nhiên lại nhắc chuyện đó.” Thanh âm Thẩm Tam lão gia chợt đề cao.

Thẩm An Lâm giương mắt nhìn, thấy phụ thân đã bật dậy ngồi bên giường, trên khuôn mặt trắng bệch vì bệnh lâu ngày đỏ gắt lên.

“..Hắn là người nào, sao có thể xứng với Lâm nhi của ta..” Ông thở hổn hển, nhướng mày nói, “…Vốn là trò cười trong lúc say rượu, há có thể cho là đúng..D,DL3QĐ Đừng nhắc lại nữa… Nếu ngươi có lòng như thế, thì nhanh chọn một nhà tốt cho Lâm nhi, hắn hôm nay cũng đã lớn, lời của lão hòa thượng đạo sĩ cũng không nên tin hoàn toàn như thế..”

Thẩm Tam phu nhân đưa tay lại đỡ Thẩm Tam lão gia, một tay giúp ông vuốt ngực, một tay bưng qua chén trà, giúp ông uống từ từ một hớp.

“.. Lão gia, ngươi đừng nóng, ta biết lòng của ngươi..” Bà chậm rãi nói, “Ta tự nhiên biết điều kiện nhà bọn hắn thế nào.. Kết thân cùng chúng ta là khiến cho mọi người giễu cợt… Chỉ sợ Lão Công tước trong kinh thành cũng không cao hứng..”

“Ngươi biết là tốt rồi.” Thẩm Tam lão gia buồn buồn nói, “Tại sao đột nhiên lại nhớ tới nhà bọn hắn? Có phải bọn hắn tìm đến cửa hay không? Ngươi chớ xen vào, tìm đến, liền trực tiếp đuổi ra ngoài.. Cố Nhạc Vân là người nào, ta vẫn còn rõ ràng..  Chỉ cần chúng ta mở miệng từ chối, hắn tuyệt đối sẽ không trở lại tìm lần thứ hai… Mặc dù hắn không còn ở đây nữa, ta muốn người nhà hắn cũng biết điểm này..”

Nói đến đây, ông trầm mặc một khắc, “Nếu đến thì cho bọn hắn ít tiền….lấy hay không lấy, thì tùy họ, tâm ý của chúng ta như vậy là hết.”

Trong phòng một trận trầm mặc, Thẩm An Lâm cảm thấy chân mình có chút cứng lại, thì ra là như vậy, trong lòng hắn thốt lên, trước mặt lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của nữ tử kia.

“Lão gia.. Mặc dù chỉ là đùa giỡn.. Nhưng lúc này là thời điểm quan trọng..” Thanh âm Thẩm Tam phu nhân chậm rãi nói, “Chuyện này nói lớn không lớn, nhưng nhỏ cũng không nhỏ, nếu như bị người cố ý truyền đến tai Lão Công tước trong kinh thành…”

Tin tức Lão Công tước muốn thu nhận con em trong tộc đã xác nhận, các nhà gần đây đều đấu đá lẫn nhau, Lão Công tước là người ngay thẳng, tính tình bộc trực nóng nảy, ghét nhất là hành động gian tà của bọn tiểu nhân..

Thẩm Lão gia mặc dù lớn tuổi mệt mỏi, nhưng những lúc như vậy thì lại rất thanh tỉnh, hiển nhiên hắn cũng đã nghĩ đến chuyện này.

“Tính khí Lão Công tước như thế, nhưng địa vị của hắn phải nói là không thấp chút nào, việc này còn phải suy nghĩ kĩ hơn, cửa hôn nhân này, chỉ sợ Lâm nhi hắn..” Hắn trầm mặc một khắc, trầm giọng nói.

Hôn nhân đại sự, từ trước đến giờ đều là đánh đổi vì quyền lợi của gia tộc, thân gia cũng phải có bối cảnh môn đăng hộ đối như mình.

“Lão gia..” Thẩm Tam phu nhân cười, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng Thẩm Tam lão gia, “..Hôn ước là hôn ước, nhưng không nhất thiết phải là Lâm nhi đâu..”

Hai người phụ tử bọn hắn bên trong lẫn bên ngoài d.đ.lqd đều đồng thời nhìn về phía Thẩm Tam phu nhân, trên mặt tràn đầy sự nghi ngờ, còn trong mắt lại lóe lên tia trào phúng.

Ánh nắng mùa hè chói chang, tiểu đình bên trong nhà Cố Thập Bát Nương tỏa bóng râm mát mẻ như trời thu.

Tiếng huân vang lên một hồi như có như không, âm điệu tùy lúc lại trầm bổng khác nhau.

“Ta vẫn chưa thổi được đúng lắm.” Cố Thập Bát Nương để huân xuống, ngượng ngùng nói.

“Tiểu thư học rất nhanh.” Nữ tiên sinh vội vàng đứng dậy cười nói, “Là năng lực ta có hạn, không thể dạy tiểu thư tốt hơn..”

Cố Thập Bát Nương nhanh chóng đưa tay lên ý mời nàng ngồi xuống, loại nhạc khí này phần lớn tiên sinh có thành tựu đều là nam tử, có thể tìm được một vị nữ tiên sinh đã là không dễ dàng.

“Như vậy được rồi, ta cũng không có ý định thành tựu ở môn này đâu..” Cố Thập Bát Nương cười nói, một mặt cầm huân lên tay, vui vẻ tràn đầy trong ánh mắt, Tín Triều Dương nói không sai, cái này thật đúng là có thể thay nàng khóc, thổi ra âm điệu trầm muộn, ngược lại khiến trong lòng thư thản rất nhiều.

“Tiểu thư..” Tiểu nha đầu dẫn theo hai gã sai vặt đi đến, “Đã có tin tức Linh Nguyên.”

“Vậy sao?” Cố Thập Bát Nương mừng rỡ, vội đứng dậy, “Ở nơi nào?”

Nữ tiên sinh theo nha hoàn lui xuống, để lại hai gã sai vặt ngoài đình nói rõ chuyện với nàng.

“Như vậy là đã bán đi kinh thành?” Ngón tay Cố Thập Bát Nương không tự chủ gõ gõ trên mặt bàn.

“Vâng, đã xác thực.” Gã sai vặt trả lời, “Chẳng qua là, không biết đã bị bán đến nhà nào…”

Kinh thành lớn như vậy, đúng là khó tìm.

“Cứ từ từ tìm là được.” Cố Thập Bát Nương rốt cục thở phào nhẹ nhõm, “Đến phòng thu chi lãnh thưởng đi.”

Hai gã sai vặt dập đầu nói đa tạ, vô cùng cao hứng đi xuống.

Bán mình làm nô, mấy ngày này, hi vọng có thể làm bớt đi tính khí ngang ngược của hắn, nàng đứng dậy, đến lúc ra tiệm thuốc; nàng cũng không phải các tiểu thư khuê các chân chính, mỗi ngày chỉ cần ở nhà học tập cầm kì thi họa hay nữ công gia chánh là được.

Thời điểm Cố Thập Bát Nương cất bước ra khỏi nội viện, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa nhà, một phụ nhân mập mạp cùng một nam tử hơi khòm lưng trong xe bước ra.

“Là nơi này.” Phụ nhân ngẩng đầu nhìn biển hiệu đen bóng, khập khễnh lướt nhìn lên đầu tường, tựa hồ có thể xuyên thấu qua vách tường mà nhìn đến bên trong, trên mặt bà ta hiện lên nụ cười, lôi kéo nam tử kia đến rơi cả khăn tay, “Phúc cho ngài rồi, ta rốt cục có thể vào trong nhìn một chút, lần trước không biết bao nhiêu người kéo đấy đây muốn làm mai cho Giải nguyên công, đều bị chặn hết ngoài cửa, lần nay, coi như có thể vào đại khai nhãn giới, mọi người đều nói trong nhà Cố nương tử là núi vàng cây bạc..”

Nam tử hiển nhiên mặt hiện lên vẻ không tin, liến nhìn biển hiệu, cũng không để ý đến bà ta lấy lòng, sửa sang lại quần áo, cất bước gọi cửa.

“Tại hạ thay mặt Thẩm phủ Tam lão gia, gặp Cố phu nhân.”

Theo lời của hắn, gã phu xa kiêm sai vặt đã mang bốn hộp lễ đỏ thẩm từ trên xe xuống, đứng hầu một bên.

Hắn nói xong, bên trong cửa im lặng, tựa hồ không có ai?

Nam tử lại cất cao giọng lặp lại một lần nữa.

Cửa kẽo kẹt mở ra, một tên sai vặt nhìn hắn.

“Ngươi muốn tìm Cố phu nhân? Không phải tìm tiểu thư?” Gã sai vặt hỏi, một mặt ánh mắt quét nhìn ba người bọn họ. 

Nam tử thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt, tầm mắt quét qua hộp lễ không chút nào dao động, tựa như không thấy.

Người nhà này quả thật không có quy cũ, trong nhà có mẫu thân làm chủ mẫu, làm sao lại xin gặp tiểu thư?

“Là gặp Cố phu nhân của các ngươi.” Giọng nói hắn cao thêm mấy phần.

“Gặp phu nhân của chúng ta làm gì?” Gã sai vặt vẫn như cũ hé đẩu ra hỏi.

“Vị tiểu ca này, nhanh đi nói cho phu nhân ngươi biết, thân gia tới..” Phụ nhân mập mạp kia chen chút cười nói đến, khăn tay thiếu chút nữa rơi trên mặt gã sai vặt.

Doa hắn sợ đến mức ngả người ra sau tránh.

“Thân gia cái gì, các ngươi tìm nhầm người rồi.” Gã sai vặt trợn mắt nói.

“Bớt dài dòng.” Nam tử không nhịn được lớn tiếng, quần áo run lên, quát, “Đi nói cho phu nhân các ngươi biết, chúng ta là nhà Thẩm Tam lão gia, phụng lệnh lão gia đến bái kiến phu nhân.”

Nhìn nam tử này vênh váo hống hách, gã sai vặt bĩu môi, rụt trở về, đóng cửa rầm một cái.

“Thẩm Tam lão gia?” Tào thị ngồi ở chánh đường nghe thấy, sắc mặt đại biến, ầm một tiếng ngồi phịch trên ghế, dọa đến các vú già cùng nha hoàn một phen hốt hoảng.

Bao nhiêu lần nàng đã từng nghĩ đến cảnh tượng này, nhưng đều là những cơn ác mộng, mà hôm nay khi nàng không dám nhớ.. cũng không muốn chuyện này đến, người lại tới cửa.

Chẳng lẽ đây chính là vận mệnh an bài trong lời nữ nhi? Số mạng nữ nhi phải gả cho nhà hắn, sau đó bị hưu khí nhục mà tự vẫn chết đi…

“Mời hắn vào.” Tào thị hít sâu một hơi, ngồi thẳng trên ghế, chậm rãi nói.

“Cố phu nhân, còn nhận ra tiểu nhân?” Nam tử vào cửa vội vàng thi lễ, một mặt ngẩng đầu nói.

Tào thị nhìn hắn một chút, giống như đã từng thấy qua.

“Tiểu nhân năm đó phục vụ Tam lão gia, cũng thường gặp Cố lão gia, phu nhân ngài hồi đó còn thưởng cho tiểu nhân hai canh trà..” Nam tử ngẩng đầu nói một hơi.

Trong trí nhớ Tào thị hiện lên một khuôn mặt, chợt nói “Ra là ngươi..”

Khuôn mặt ngay ngô trong trí nhớ hiện ra trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thán, cũng đã mười mấy năm trôi qua.. thiếu niên thư đồng cũng đã trở thành một nam nhân trung niên… mà trượng phu của mình cũng đã không có ở đây.

“Không nghĩ chớp mắt lão gia đã không còn ở đây..” Nam nhân giơ tay lên lau nước mắt nói.

Không khí lập tức trở nên bi thương, Tào thị cũng không kìm được lau la giọt lệ.

“Ai nha, chuyện vui đây, đừng làm phu nhân mất hứng.” Phụ nhân mập mạp vội đứng dậy cười nói, một mặt lắc lắc đi lên trước mấy bước, thi lễ vấn an, “Chúc mừng phu nhân.”

Tào thị chỉ cảm thấy như có bàn tay bóp nghẹn cổ họng bà, để cho hô hấp của bà cũng có chút khó khăn.

“Chuyện vui gì đây?”

Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng từ phía sau vang lên, Cố Thập Bát Nương bước ra.

Người thiếu nữ này một thân quần áo tối màu, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.

Nam tử cùng phụ nhan kia không khỏi rùng mình một cái, chuyện  Cố gia nương tử dùng vàng bạc đánh vỡ thể diện tộc trưởng đã truyền ra ngoài, chuyện kinh người như thế đã nghe nhưng lần này diện kiến nữ tử như hung thần ác sát này…

“Thập Bát Nương.” Tào thị đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn nữ nhi.

Cố Thập Bát Nương giơ tay lên ý bảo bà đừng lo lắng, ánh mắt vẫn như cũ dừng trên người hai vị kia.

“Các ngươi đến đây làm gì?” Nàng lạnh lùng hỏi.

“Bẩm… tiểu thư..” Nam tử chỉ cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng cũng bật thốt lên, “Ta là Thẩm Tam lão gia..”

“Thẩm Tam lão gia là ai?” Cố Thập Bát Nương cắt lời hắn, nhàn nhạt hỏi.

Thể nào lại không giống phu nhân như vậy, nam tử có chút nghi ngờ, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẫu tử bọn họ, nữ nhi thần sắc lạnh lùng, mẫu thân vẻ mặt lo lắng, nhưng cả hai đều không hề có vẻ vui mừng.

Không phải phu nhân đã nói, nếu biết được hắn là ai phái tới, các nàng nhất định sẽ vui mừng khôn xiết..

“Tiểu thư nói đùa..”Miệng hắn khô khóc cười nói, “Thẩm Tam lão gia cùng Cố lão gia đã kết nghĩa anh em..”

“Vậy sao?” Trên mặt Cố Thập Bát Nương hiện lên một tia cười, “Nương, có chuyện này sao? Người có biết không?”

Tào thị rủ mắt, “Chuyện này…Ta không biết..”

“Cái gì?” Nam tử không thể tin nhìn về phía hai người, trợn mắt.

Trên mặt Cố Thập Bát Nương nồng đậm vui vẻ, nhìn hắn, “Có phải các ngươi tìm nhầm người rồi không?”

“Ta nói Tào nương tử, ngươi nói thế nào không biết đây? Năm đó lão gia cùng Cố gia các ngươi nhưng là…” Nam tử nóng này, bỏ qua vẻ hèn mọn vừa nãy, xắn tay áo trợn mắt nói.

“Nhưng thế nào?” Cố Thập Bát Nương nhàn nhạt nói, “Nương, lúc ban đầu phụ thân không còn, ta không nhớ có một thúc thúc khác họ nào đến phúng viếng người? Chẳng lẽ chuyện phụ thân kết nghĩa là gạt chúng ta?”

Vừa nghe đến phúng viếng, nam tử kia đột nhiên có chút tức cười, trong lòng cũng hiểu, thì ra là người ta đã chờ sẵn rồi.

“Tào nương tử..” Hắn cười khan, “Khi đó..khi đó..”

Thật là đáng chết, phu nhân cũng không nói nhà này còn truy cứu chuyện đó, không phải chỉ cần nghe nói cầu thân là mừng rỡ như điên sao.

“Cha ngươi cùng Thẩm Tam lao gia có biết nhau, bất quá, kể từ khi cha ngươi mất, cũng đã lâu không lui tới, cha ngươi người quen cũng nhiều, trừ những người thân cận lui tới, chúng ta cũng không thể thông báo hết từng người được, như thế cũng quá đường đột thất lễ..”Tào thị nhìn nữ nhi, tựa hồ giải thích cho nàng

Cố Thập Bát Nương gật đầu một cái, nói dạ, sau đó nhìn về phía nam tử.

“Quả nhiên là quen biết, bất quá, vị đại thúc này quá lời, nếu nói là anh em kết nghĩa thì không dám.” Nàng cười nói.

Không cũng không sao, dù gì hôm nay cũng không phải vì chuyện này mà đến, nam tử hừ một tiếng

“Tào nương tử, chuyện này ngươi quên cũng thôi, nhưng mà, hôn ước năm đó định ra, ngươi hẳn cũng sẽ không quên chứ.” Hắn hơi ngẩng đầu nói, ánh mắt quét qua người mẫu tử bọn họ, “Thẩm Tam lão gia cùng phu nhân, sai ta đưa thiếp canh của Kha thiếu gia đến..”

Cố Thập Bát Nương cười lạnh, vừa định nói chuyện, chợt khựng lại.

“Ngươi nói thiếp canh của ai?” Nàng cau mày hỏi.