Đã qua nhiều ngày tin tức Linh Nguyên truyền đến càng ít.
“…Ruộng muối của lão bản kia vì đủ người, lại bán qua cho người khác, họ đi thành hai hướng một đi kinh thành, một đi Tây Bắc..” Một gã sai vặt vẻ mặt phong trần mệt mỏi nói một hơi đến đó liền dừng lại.
Tin tức dừng ở đây, chính thức mà nói, là không biết Linh Nguyên đã bị bán đi đâu.
Cố Thập Bát Nương trong tay vẫn cầm quyển sách như mọi lần, giống như một lão tăng đang ngồi thiền, một mảng không gian yên tĩnh chỉ có hương vị thuốc nồng nàn tỏa ra.
Tựa như qua rất lâu, gã sai vặt đang cúi thấp đầu mới nghe được một câu ngươi đi xuống đi.
“Vâng ạ” hắn vội trả lời.
“Vất vả cho mọi người, đến phòng thu chi lãnh mười lượng bạc đi.” Cố Thập Bát Nương nói thêm.
Gã sai vặt mừng rỡ, mười lượng bạc, nhưng nhớ đến vị chủ nhân này tâm tình bây giờ không được tốt, cưỡng chế niềm vui sướng, dập đầu nói cảm tạ rồi nhanh chóng lui ra.
Trong thư phòng lại trở nên yên tĩnh lạ lùng, đến tận khi ánh mặt trời đã ngã về phía tây, tia sáng cuối cùng cũng chập chờn biến mất, bóng tối nhanh chóng bao phủ khắp trong căn phòng.
“Tiểu thư, tiểu thư.”
Ngoài cửa vang lên thanh âm lo lắng của vú già.
Thư phòng cùng với hiệu thuốc của tiểu thư là không thể tùy tiện đi vào, cho nên vú già tuy không nghe được nàng trả lời, nhưng cũng chỉ dám đứng ngoài.
“Chuyện gì?” bên trong truyền ra tiếng nói thản nhiên.
“Tiểu thư, Linh Bảo cô nương đòi đi ra ngoài, phu nhân ngăn không được, người mau đi xem một chút.” Vú già nói nhanh.
Tiếng mở cửa kẽo kẹt, Cố Thập Bát Nương bước ra, đi về phía phòng khách
“Ta nhất định phải đi tìm ca ca, mặc kệ đi đến đâu cũng phải tìm ca ca.. Phu nhân xin người thành toàn cho Linh Bảo, kiếp sau Linh Bảo nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của người và tiểu thư..”
Còn chưa vào bên trong đã nghe thấy tiếng khóc khàn khàn của Linh Bảo.
“Đứa nhỏ này, mau đứng lên, không phải ta không cho con đi tìm ca ca, con làm sao tìm được đây?” Tào thị bất đắc dĩ vừa nâng nàng lên vừa khuyên nhủ.
Linh Bảo vẫn nức nở khóc, không chịu đứng dậy.
“Nếu ngươi đi, chính là cô phụ tâm ý ca ca ngươi.” Cố Thập Bát Nương đi tới, thanh âm trầm thấp.
Linh Bảo sửng sốt khi nghe thấy lời này, nước mắt rơi xuống ngẩng đầu nhìn Cố Thập Bát Nương, thấy sắc mặt nàng không chút thay đổi, nội tâm cảm thấy sợ hãi cùng xấu hổ.
“Tiểu thư,” Linh Bảo nói trong nước mắt.
“Ca ca ngươi vì sao phải làm như vậy, vì sao muốn phát tài lập nghiệp trở nên giàu có, tất cả là vì để bảo hộ cho ngươi, có thể cho ngươi cuộc sống không bị người khi dễ…” Cố Thập Bát Nương nhìn nàng nói.
Chẳng qua là đi sai đường…
Chính tay nàng đã kéo huynh muội bên bờ vực cái chết trở về, nhưng vận mệnh của bọn hắn, vẫn chính là do lựa chọn của chính bọn hắn, nàng không có khả năng can thiệp.
Linh Nguyên vốn là người quật cường, mấy năm trôi qua, cửa nát nhà tan lưu lạc khốn khó, bị người ức hiếp, trong lòng hắn từ lâu đã vốn chôn sâu ý nghĩ thay đổi, mấy ngày trước lại bị Cố Lạc Nhi ánh mắt cùng lời nói khinh thường kích thích hắn, rốt cục cũng không thể đè nén nổi bùng phát lên, thúc giục mạnh mẽ, nhưng tác dụng ngược khiến hắn như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nói đến như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nàng cùng hắn cũng có chút tương tự.
“Muốn kiếm tiền tự lập, nói với ta một tiếng, khó như vậy sao?” Nghĩ đến đây, Cố Thập Bát Nương vẫn không nhịn được than nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng có tư vị không nên lời.
Tiếng khóc ô ô của Linh Bảo kéo suy nghĩ của Cố Thập Bát Nương trở lại,
đưa tay vuốt lại mái tóc đã rối của Linh Bảo.
“Linh Bảo, ca ca ngươi sở dĩ kiên quyết đi như vậy, vẫn là vì ngươi.” Cố Thập Bát Nương chậm rãi nói tiếp.
Linh Bảo ngẩng đầu, trong mắt một mảng khó hiểu.
“Ngươi thử nghĩ xem, nếu ca ca ngươi nói ra Thuận Hòa đường, nói ra ta, ta tự nhiên sẽ không tiếc mấy ngàn lượng bạc thua lỗ kia… Nhưng” Ánh mắt xuyên qua bóng dáng Linh Bảo, hướng ra ngoài cửa, hạ viện cũng đã giăng đèn, trên mặt đất loang lỗ ánh sáng buồn bã, “Nhưng các ngươi còn có mặt mũi đứng chỗ này với ta sao?”
Linh Bảo hai tay ôm mặt khóc nấc lên.
Bọn họ làm sao có mặt mũi ở lại, chính là bán mình nô làm trâu làm ngựa cũng chỉ sợ không đủ tư cách.
“Ca ca ngươi dứt khoát ra đi, chính vì muốn cho ngươi có cơ hội được ở lại đây.” Cố Thập Bát Nương nói.
Linh Bảo càng khóc lớn.
“Cho nên tốt nhất ngươi vẫn ở chỗ này của ta, chớ suy nghĩ lung tung, không nên làm chuyện vô dụng, một mình ngươi tự mình ra ngoài, ngươi nghĩ có thể tìm được ca ca ngươi sao? Ngược lại còn ngươi đi rồi, như vậy, có thể cả đời này cũng không thể gặp được ca ca ngươi lần nữa.” Cố Thập Bát Nương đưa tay kéo nàng lên.
Sắc mặt Linh Bảo nhợt nhạt, hai mắt sưng húp như trái đào, vẻ mặt hốt hoảng, giống như trở lại thời điểm quỳ ngoài đường cầu xin người giúp đỡ.
“Còn nói, chẳng qua là bị bán, cũng không phải bị giết, chỉ cần người còn sống, sẽ tìm được thôi.” Nàng đưa tay vuốt ve mái tóc Linh Bảo, chỉ cảm thấy hai mắt cay cay, chỉ cần người còn sống, thì vẫn còn hi vọng.
“Linh Bảo, ngươi là đứa nhỏ mệnh hảo…” Nàng lẩm bẩm cảm thán.
Tiểu thư đã từng nói những lời này, lần này Linh Bảo không còn mê mang giống lần đầu, mà là nhếch nhẹ đôi môi, trong mắt lóe lên một tia kiên định.
Tiểu thư đã nói, tiểu thư nói nàng tốt số thì nhất định tốt số, ca ca nhất định sẽ tìm trở về.
“Ta đã liên lạc với các cửa hàng thuốc, những cửa hàng này đều có các chi nhánh phân bố khắp nơi, ta sẽ cho người vẽ chân dung Linh Nguyên cho họ, nhất định sẽ tìm được ca ca ngươi sớm thôi..”Cố Thập Bát Nương vỗ nhẹ tay nàng nói.
“Đa tạ tiểu thư…” Linh Bảo quỳ xuống lại muốn dập đầu.
“Không cần đa tạ ta, chỉ cần sau này có chuyện gì hảo hảo nói với ta là được” Cố Thập Bát Nương cười khổ một tiếng.
Linh Bảo quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp hơn, che miệng khóc thút thít.
Vào tháng năm, mới sáng sớm trong kinh thành Cố Hải đã nhận được thư nhà, hắn đứng ở trước cửa sổ, gần bên một hàng cổ thụ xanh mướt xem thư, bởi vì đầu mùa hè nên khí hậu có chút oi bức cho việc đọc sách.
Trong thư Cố Thập Bát Nương nhắc đến chuyện Linh Nguyên, việc này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình hăng say học tập của Cố Hải, ngược lại khiến lòng hắn cảm thấy chân thực hơn, vừa vặn tiểu muội muội không phải chỉ kể mỗi chuyện tốt, không nói chuyện xấu, như vậy hắn ở bên ngoài mới cảm thấy yên tâm.
Xem xong lá thư, hắn hơi trầm tư một lát, rồi đi tới trước bàn lấy bút vẽ vài nét chân dung Linh Nguyên.
“Người đâu.” Hắn đặt bút xuống gọi người đến.
Gã sai vặt ngoài cửa lập tức tiến vào.
“Các ngươi nhìn xem, ghi nhớ người này, lúc đi ra ngoài nhớ để ý một chút, có gặp được thì phải nói cho ta biết.”
Hai gã sai vặt cũng không nhiều lời, gật đầu thành thật nhìn thật kĩ.
“Thiếu gia.” Một người hầu bàn của khách điếm lén lén lút lút cúi người đi vào, đến gần Cố Hải cúi đầu thấp giọng nói, “Vị thiếu gia ở Trúc Hiên lâu đã ra ngoài.
Cố Hải nghe vậy cười một tiếng, đưa tay lấy một khối bạc vụn, tiện tay ném cho tên tiểu nhị.
“Đa tạ thiếu gia.” Tiểu nhị tiếp được, cười híp mắt nói tạ ơn, xoay người bước ra ngoài.
“Thiếu gia, ta đi chuẩn bị xe.” Gã sai vặt lập tức cơ trí xin phép.
“Chuẩn bị ngựa.” Cố Hải nói.
Rẽ ngoặc một con phố, liền nhìn thấy xe ngựa Cố Ngư không nhanh không chậm tiêu sái mà đi.
“Ngư thiếu gia, thật trùng hợp, ngươi cũng đi ra ngoài sao?” Cố Hải cưỡi ngựa đi bên cạnh cỗ xe.
Không khí tháng năm tại kinh thành đã có chút nóng lên, trên xe ngựa cũng đổi màng sa mỏng, người đi bên ngoài cũng có thể nhìn vào bên trong.
Trên người mặc một bộ quần áo mùa hè trắng thuần, vấn một chiếc trâm ngọc, càng làm sáng lên khuôn mặt trắng noãn Cố Ngư đang tựa tiếu phi tiếu xuyên thấu sa mỏng nhìn bên ngoài.
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Hắn nói, phe phẩy quạt giấy, sợi tóc khe khẽ tung bay.
“Thiệp của chúng ta đưa đến chỗ Lý tiên sinh cũng khá lâu, mà đã lâu vẫn chưa có tin trở về, không bằng hôm nay đi xem một chút thế nào?” Cố Hải cười nói.
“Tốt, ta cũng đang có ý như vậy.” Cố Ngư cũng cười lại.
Nhất thời không ai nói thêm lời nào, xe ngựa khoan thai đồng hành trên phố, hai thư đồng của Cố Ngư đứng ở sau xe, còn thư đồng của Cố Hải thì cưỡi ngựa đi theo.
Mặc dù đã tới kinh thành sống một thời gian, nhưng vì phục vụ công tử chuyên cần học tập, cũng không để ý đến chuyện đi dạo phố, khó có được cơ hội ra ngoài một chuyến, ánh mắt của thư đồng dừng lại ở mọi chỗ, trên mặt nở nụ cười gật gù đắc ý trông có vẻ rất trẻ con.
“Kinh thành phồn hoa, quả nhiên Kiến Khang chúng ta không thể so sánh cùng.” Cố Hải nói.
Cố Ngư gật đầu một cái, cười nói: “Tiêu xài cũng tốn kém hơn Kiến Khang..”
Lời này vừa nói khóe miệng nhếch lên, nhìn Cố Hải một cái.
Mặt Cố Hải không đổi sắc, chỉ gật đầu nói đúng vậy.(ở đây tác giả ghi là Cố Ngư, nhưng mình nghĩ là Cố Hải mới đúng.)
“Bất quá, Hải ca không cần phải phí tâm chuyện này, trong nhà chẳng phải có châu báu hay sao.”Cố Ngư gõ nhẹ quạt giấy cười nói.
“Có lẽ cũng nên cần kiệm dành dụm, dù sao ta cùng ngươi hôm nay đều phải dựa vào người khác nuôi..”Cố Hải quay đầu, nhìn hắn nghiêm túc nói.
Muốn nói ta dựa vào Cố Thập Bát Nương, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi là tự dựa vào chính mình sao?
Nụ cười trên mặt Cố Ngư không giảm, nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
Đường phố trở nên đông đúc hơn, Cố Hải liền giục ngựa đi về phía trước để nhường đường, đến lúc này, khóe miệng Cố Ngư hơi trầm xuống.
Cần kiệm? Ngươi muốn cần kiệm cần gì phải theo ta tới khách điếm tốt nhất để ở? Cần gì phải mua tiểu nhị của khách điếm để dò xét hành tung của ta?
Nếu như không phải cái gối thêu hoa, hà tất sợ ta vượt mặt ngươi? Cũng muốn bái Lý Kiến làm sư, cùng đùa bỡn tâm cơ với ta… Cố Ngư khép lại chiết phiến(*), ngươi còn non lắm.
(*) là quạt giấy nhé.
Lúc bọn họ tới thư viện Vân Mộng, ngoài cửa trước sau đều là một hàng dài người, học sinh từ khắp nơi đủ mọi miền mọi giọng đang đứng nói chuyện phiếm trong lúc chờ đợi, trao đổi với nhau xem ai là người được Lý tiên sinh chọn.
Đây là lần thứ ba bọn hắn tới nơi này, vào lần đầu tiên ngay cả thiệp cũng không được nhận, lần thứ hai thì lại dễ dàng nhận thiệp, nhưng lại để bọn hắn chờ tin tức đến tận bây giờ, đã qua tầm bảy tám ngày, thật sự là không thể nhẫn nại được nữa.
Cố Hải siết chặt cương ngựa nhìn chằm chằm Cố Ngư, thấy Cố Ngư nói vài câu với gã sai vặt, gã sai vặt kia liền chen chúc trong đám người đi vào trong.
“Thật là nhiều người đến đây.” Cố Hải đi mấy bước đến gần Cố Ngư, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán thở dài nói.
Cố Ngư gật đầu một cái, “Lý tiên sinh là nổi tiếng khắp nơi đều biết, tự nhiên chư vị học sinh đều là mộ danh mà đến, bất luận có thể được nhận vào cửa hay không, nếu có thể gặp mặt trò chuyện vài câu, thì đó cũng là thu hoạch không nhỏ.”
Trên mặt Cố Hải hiện lên mấy phần sầu lo, xem ra như vậy, thiệp bằng hữu cũ của Hoàng Thế Anh chỉ sợ cũng không công hiệu mấy, hoặc chẳng bằng cùng đi tìm danh sư khác.
Trong đầu nghĩ như vậy rồi quay sang nhìn Cố Ngư, thấy hắn vẫn vẻ mặt trước sau như một, trong lòng không khỏi âm thầm cười khổ, xem ra muốn dò ra hỉ nộ tiểu tử chỉ sợ như mò kim đáy biển….
Không biết Hoàng Thế Anh có còn giao phó khác cho Cố Ngư… điều này hắn từng nghĩ qua, cũng biết Cố Ngư không có ý giúp đỡ cho mình, cho nên mới đặc biệt muốn dò xét hành tung của Cố Ngư.
Tiểu tử này tuyệt đối không thể tránh khỏi tầm mắt mình để nhờ vã người khác.
Trong lòng hơi kiên định, vuông vức gã sai vặt kia đã trở lại, sau lưng còn có một nam nhân chừng ba mươi tuổi mặc trường sam đi tới.
“Ngươi chính là Cố tồn chi (?) ở Kiến Khang?” Nam tử vừa đến mỉm cười hỏi.
Cố Ngư vội vàng khom người nói phải.
“Văn chương của ngươi viết không tệ, xin mời đi theo ta.” Vẻ mặt của vị nam tử mang vẻ tán thưởng nói.
Lời này vừa nói xong, không chỉ làm Cố Hải bất ngờ, ngay cả những người xung quanh cũng xôn xao, rối rít hỏi thăm thiếu niên này là người nào.
Thần sắc Cố Hải biến đổi, nhìn thấy Cố Ngư cũng không lên tiếng, cắn răng một cái nhấc chân về phía trước.
“Vị này là?” Nam tử kia nhận ra, quan sát Cố Hải.
“Đây là vị giải nguyên của Kiến Khang ta..” Cố Ngư cười một tiếng giới thiệu Cố Hải.
Dứt lời, trên mặt vị nam tử có chút không nhẫn nại, giải nguyên hắn cũng đã gặp qua nhiều người, khoát tay ý bảo Cố Ngư không cần nói nữa.
“Vị sĩ tử này, tiên sinh chính là muốn gặp Cố tồn chi, kính xin ngươi bước về sau một chút.” Thái độ của hắn ôn hòa, nhưng giọng điệu lại ẩn ý không cho phép từ chối.
Cố Hải cắn môi dưới, nhìn Cố Ngư mỉm cười với mình.
“Đúng rồi, thiệp mời lúc đầu của ta, cảm thấy tiên sinh không như tục nhân bình thường; xem vật biết người, cho nên ta đã làm thêm một tập văn, bởi vì đột nhiên nghĩ ra, cũng quên nói với Hải ca, không nghĩ là tiên sinh sẽ vừa mắt, thật là bất ngờ…” Hắn dùng chiết phiến che mặt, nghiêng đầu nhỏ giọng nói, “Hải ca thật là lãng phí số bạc kia một cách vô ích rồi…”
Nói xong, hắn mỉm cười, chắp tay một cái, xoay người phiêu nhiên đi theo nam tử kia.
Sắc mặt Cố Hải đại biến, nhất thời kinh ngạc, hít hít sâu vài ngụm, xoay người rời khỏi hàng dài.
“Thiếu gia..” Hai thư đồng vội vã đuổi theo.
“Đi thôi.” Cố Hải trầm giọng nói.
Hai thư đồng nhìn sắc mặt hắn không tốt, liếc mắt nhìn nhau, ai cũng khéo léo kiệm lời, nhanh chóng đi theo phía sau.
Cố Hải đứng giường đại lộ, siết chặt hai nắm đấm, Cố Ngư này đối với hắn quả nhiên không tốt lành gì đừng nói là đồng tông huynh đệ, chính là người cùng ở Kiến Khang, cũng nên nâng đỡ lẫn nhau mới đúng, cho nên như thế…
Được thôi, trên thiên hạ không thiếu người không được danh sư chỉ điểm, chẳng lẽ không ai có thể thành tựu một phen sự nghiệp hay sao?
Bởi vì thất thần, nên hắn không nhận ra có một đội xe ngựa đang đi đến.
Bảy tám nam tử hắn áo quần sáng sủa, tất cả đều ngồi trên những con ngựa đen tuyền, hộ tống một chiếc xe nhìn như bình thường chậm rãi đi tới nhưng lại hấp dẫn nhiều tầm mắt người đi đường.
Chiếc xe màu đỏ thẫm được kéo bởi hai con bạch mã, cửa sổ treo một màn trướng màu tối, mơ hồ nhìn thấy bên trong một bóng dáng cao gầy ngồi ngay ngắn.
Mặc dù có chút không tương xứng, nhưng chiếc xe ngựa tiêu sái, tản mát ra một loại hơi thở làm người khác cảm thấy vô cùng tôn quý.
“Mau tránh ra.”
Một giọng trầm quát lên khiến Cố Hải đang ngẩn người chợt tỉnh lại, giương mắt nhìn chiếc xe ngựa đang đến gần, nhanh chóng tránh sang một bên.
Học sinh đến nơi này hoặc là cưỡi ngựa hoặc là cước bộ mà đến, ngồi xe ngựa đã ít, lại dẫn nhiều hộ như vậy lại càng hiếm.
Người trong xe là ai? Cố Hải không khỏi tò mò ngẩng đầu nhìn vào bên trong chiếc xe ngựa đang từ từ đi qua.
Thân ảnh đang ngồi ngay ngắn trong xe ngựa dường như cũng quay người lại, nhìn sang hướng của hắn.
Xe ngựa đi qua trong nháy mắt, các hàng người dài trước cửa thư viện Vân Mông tản ra hai bên tạo thành con đường, có vài ba người bên trong nhanh chóng chạy ra, đón tiếp chiếc xe ngựa này.
Xe ngựa cũng không có dừng lại mà là lướt qua bọn họ đi thẳng vào bên trong.
“Thiếu gia.” Hai thư đồng theo sau nhỏ giọng gọi.
Cố Hải thu hồi tầm mắt, bất kể là ai, cũng không liên quan đến hắn, hắn còn phải trở về khổ học.
“Đi thôi.” Hắn cầm lấy dây cương, muốn phi thân lên ngựa.
“Xin hỏi, phải Cố Hải công tử không?” Sau lưng đột nhiên một câu hỏi truyền đến.
Cố Hải có chút kinh ngạc xoay người lại, người đến là một nam tử trung niên, ăn mặc giống với người vừa mang Cố Ngư đi vào, vẻ mặt hòa ái, trên mặt có ý cười.
“Là Cố Hải công tử ở Kiến Khang từng học ở phủ Tiên Nhân huyện đúng không?” Hắn lại hỏi tiếp một câu.
Tiên Nhân huyện? Sắc mặt Cố Hải có chút cổ quái, xác thực mà nói, hắn ở Kiến Khang, nhưng chỗ Tiên Nhân huyện này, căn bản chỉ có ở chỗ phụ thân hắn mới biết mà thôi.
“Chính là ta.” Hắn dằn xuống kinh ngạc trong lòng, gật đầu đáp, trong lòng suy đoán chẳng lẽ có đồng môn cũ từ Tiên Nhân huyện học đường sao? Thời điểm kì thi Hương cũng có gặp, nhưng lần này từ Kiến Khang đến, thật đúng là chưa gặp ai lần nào.
Nam tử kia nghe khẩu khí kiên định như vậy, nụ cười càng thêm thân thiện, đưa tay làm bộ dáng xin mời, “ Công tử mời theo ta.”
Phương hướng hắn chỉ chính là phía cửa sau có một hàng dài học sinh đang yên tĩnh đứng đợi, lúc này đại môn thư viện Vân Mộng đã đóng chặt.
Đến lúc Cố Hải đi vào, còn có chút choáng váng, hắn như lạc lõng trong sương mù.
Một gốc cổ thụ to lớn bên ngoài, bên dưới rải rác một vài học sinh, trong đó có Cố Ngư, hắn đang trò chuyện cùng mấy người, chợt thấy Cố Hải bước vào, vẻ mặt vạn năm bất biến rốt cục cũng thay đổi.
“Ngươi làm sao có thể vào đây?” Hắn kinh ngạc thất thanh.
Cố Hải nhướng mày, nói thật, “Ta cũng không biết.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Đăng vội chưa kịp beta:)
Đã sửa lại sơ bộ các lỗi nhỏ.
Yêu các nàng:">