Thần Phong hừ một tiếng rồi nhìn Tuấn Kiên, hắn nói:
- Xem ra là lộ lâu rồi.
- Không khó đoán.
Trước khi ra về Tuấn Kiên có hỏi Ngôn Di một ít chuyện, đa số đều là về Ngọc Anh, nhưng thật sự chưa nghe tin gì về Ngọc Anh cả.
Tuấn Kiên chở Dương Mỹ về đến khách sạn, hắn có nói:
- Về Bắc Kinh với anh.
Dương Mỹ khó chịu, cô ta không nghe lời.
- Em không về.
- Cô ta thì có gì hơn em.
Tuấn Kiên liếc nhìn Dương Mỹ một lát rồi nói:
- Đúng là Ngôn Di thua em rất nhiều nhưng có một thứ em thua cô ấy đó chính là Thần Phong yêu Ngôn Di.
- Em không thể ép được Thần Phong, tính nó thì em biết rồi, vậy nên cùng anh về Bắc Kinh, kiếm người nào mà yêu mình thật lòng đi.
Dương Mỹ như hậm hực, cô ta mở xe bước xuống rồi nói:
- Em không bỏ cuộc đâu.
Tuấn Kiên bất giác thở dài.
Đúng là tình yêu nào không trải qua khó khăn cơ chứ, cũng như Tuấn Kiên và Ngọc Anh vậy thôi.
Xa muôn trùng vạn ngạn, chẳng biết nhau đang ở đâu, làm gì, ra sao, có ổn không.
Đặc biệt là còn yêu nhau không.
Vài ngày sau thì Dương Mỹ chẳng dám làm gì nhưng đột nhiên hôm nay cô ta lại xuất hiện ở nhà cũ của Mạc gia làm Ngôn Di có chút phần sững sốt nhưng cũng may là đi cùng với Tuấn Kiên nên cô cũng chút phần yên tâm.
Họ chủ yêu là nói về tính cách rồi cuộc sống hồi bé với Thần Phong.
Giờ đây cô cũng mới thật sự hiểu rõ về Dương Mỹ nên cô chắc chắn rằng Thần Phong không nói dối cô.
Tuấn Kiên cũng nói ít chuyện với Ngôn Di.
Ban đầu cô tưởng là Tuấn Kiên sẽ hỏi về vấn đề của Ngọc Anh nhưng không ngờ, hắn lại hỏi trực tiếp về mối quan hệ của cô và Thần Phong làm cô ít nhiều cũng có chút ngạc nhiên.
Tuấn Kiên ít nhiều cũng nghe qua về mối quan hệ của hai người từ miệng của Dương Kính, hắn cũng biết hết về mọi chuyện Thần Phong đã làm.
Tuấn Kiên nghĩ việc lừa dối Ngọc Anh năm xưa cũng chảng tàn nhẫn bằng việc Thần Phong coi Ngôn Di như vật phát tiết, vậy mà năm xưa có người lại khuyên hắn là nên từ bỏ hận thù, nghĩ về quá khứ, hắn lại thấy buồn cười.
- Cô thật sự yêu Thần Phong sao?
Ngôn Di dường như cũng đoán được câu hỏi này, cô bĩu môi rồi nhún vai trả lời:
- Anh đã biết được câu trả lời sao còn hỏi tôi.
- Anh Dương theo tôi thấy thì rất tinh tường.
Tuấn Kiên đúng là đánh giá thấp khả năng của Ngôn Di, đúng là mồm mép hơn Ngọc Anh rất nhiều, hắn đáp:
- Tôi muốn một lần được chính tai nghe rằng cô nói yêu Thần Phong.
Ngôn Di rất nhanh nói:
- Được, tôi rất yêu anh ấy, yêu hơn sinh mạng của mình.
Tuấn Kiên ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:
- Nếu Phong chủ coi cô như là chỗ phát tiết thì sao, Phong chỉ muốn cô sinh con cho nó thì sao?
Ngôn Di cười lạnh, cô rất chắc chắn nói:
- Khi cận kề cái chết, tôi đã từng nói với anh ấy là: Tôi muốn giữ lại đứa bé, nhưng tiếc là đến khi tôi nghĩ mình đã chết rồi thì tôi lại thấy Phong đứng trước mặt tôi.
- Anh nói xem, nếu anh ấy coi tôi như vậy thì tại sao lại giữ lấy mạng cho tôi.
- Phong rất thích trẻ con, có lần tôi từng uống thuốc tránh thai, thế là lần đó tôi coi như chẳng thể bước xuống giường qua ngày hôm sau.
Chứng tỏ anh ấy thích trẻ con đến mức nào.
Nếu anh ấy không yêu tôi, liệu có thể bình tĩnh chọn tôi mà không quan tâm đến đứa bé trong bụng tôi không?
Tuấn Kiên nhả ra một làn khói đặc, trắng xoá, hắn từ tốn và nhã nhặn đáp:
- Cô rất hiểu Phong.
Nó rất yêu cô, vậy nên đừng vì Dương Mỹ mà đánh mất nó.
Ngôn Di thấy rất chạnh lòng, nếu lúc đó cô không tin lời của Hàn Phi Vũ thì bây giờ Thần Phong cũng chẳng ra nông nổi này.
- Ngọc Anh cũng rất hiểu anh, cô ấy cũng yêu anh, vậy tại sao lúc cô ấy nói không còn yêu anh nữa thì anh liền tin cô ấy?
- Anh có biết là lúc ra khỏi nhà anh, cô ấy khóc nhiều thế nào không, đến cả sân bay cô ấy cũng không muốn đi nhưng nghĩ đến cảnh anh bảo cô ấy cút ra khỏi nhà, cô ấy cũng chẳng thể lưu luyến.
- Giờ thì hay rồi, cô ấy ở đâu, anh cũng chẳng hay.
Vậy nói xem, niềm tin của tôi và anh có khác gì nhau.
Đứng trước lời nói dối, ai cũng sẽ chừng chừ mà nghi ngờ thôi, anh lấy quyền gì nói vậy.
- Anh đau đớn vì phụ nữ còn tôi vì đàn ông, phụ nữ và đàn ông ai mà chẳng vậy.
- Nhưng dù sao cũng cảm ơn, từ nay tôi sẽ không để ai phải chen chân vào cuộc sống của tôi và Phong nữa.
Tuấn Kiên đứng trước nhiều câu chấn vấn từ Ngôn Di mà đực người đứng đó, hắn vẫn chưa biết nói gì cho đúng vì bây giờ hắn chẳng thể cử động, cứ đứng yên như vậy rồi một lát sau Ngôn Di đột nhiên phả vỡ bầu không khí đó, cô nói:
- Tôi biết Ngọc Anh không nên như vậy nhưng nếu lúc đó anh không tin lời nói đó thì mọi chuyện sẽ khác.
Tôi khác anh ở chỗ là dù thế nào Phong cũng ở bên tôi nhưng anh thì đánh mất Ngọc Anh rồi.
- Anh cũng nên ngừng hút thuốc với uống rượu lại đi, rất có hại cho sức khoẻ.
Đừng để khi Ngọc Anh trở về, cô ấy phải thấy bộ dạng thê thảm này của anh.
Lời nói của Ngôn Di đột nhiên làm Tuấn Kiên thức tỉnh, hắn sực nhớ về bóng dáng người con gái năm đó từng bảo hắn đừng hút thuốc nữa.
Nhanh chóng Tuấn Kiên liếc mắt qua điếu thuốc trên tay mình, rồi dập tắt nó.
Tuấn Kiên ngưỡng mặt lên trời, nhẹ nhàng hít bầu không khí này.
Sau những lời nhắc nhở của Ngôn Di, hắn đột nhiên lại muốn tiếp tục tìm kiếm cô nên hắn nhanh chóng bấm số.
- Tìm người có tên là Chu Ngọc Anh giúp tôi, dù có thể nào cũng phải tìm ra cô ấy.
Sau khi gác máy, hắn tính ra cũng là mấy năm rồi.
Quãng thời gian rất dài rồi, nhiều lúc hắn cũng cảm thấy nên bỏ cuộc nhưng giờ đã khác.
Tuấn Kiên tự dặn mình một câu: Anh nhất quyết phải tìm được em.
( Chương này mình muốn mở rộng chủ đề sang Tuấn Kiên và Ngọc Anh một chút để cho biết nhiều về hoàn cảnh của Tuấn Kiên lúc Ngọc Anh ở bên Anh Quốc nhé).