Được Gặp Lại Em

Chương 95: Ngoại Truyện Chap 41 Ông Chủ Thì Đâu Cần Trả Tiền






Ngôn Di thình lình thay đổi sắc mặt, từ vui vẻ trở nên hơi u buồn.

Cô sợ là mọi chuyện Hàn Phi Vũ nói sẽ xảy ra hay là chắc chắn xảy ra.

Thấy vậy Thần Phong mới lấy hai tay áp má cô, giữ mặt cô cố định với một đường thẳng cùng với mặt hắn.
- Em không phải lo, anh chỉ coi em ấy là em gái, đừng tin lời Hàn Phi Vũ nói.
Ngôn Di mỉm cười nhưng vẫn còn chút gượng gạo và lo sợ.

Thần Phong cũng tiếp lời:
- Nào, chuẩn bị ăn cơm rồi chiều nay anh sẽ biến em thành một con thiên nga trắng thật lộng lẫy.
Ngôn Di bất ngờ nói:
- Thiên nga trắng biểu tượng cho sự mềm yếu, em không thích nó.
Thần Phong bật cười, hắn đáp:
- Vậy được, em sẽ trở thành một con thiên nga đen nhưng không hiểm ác được chứ?
Ngôn Di gật đầu, ngoan ngoãn chui rúc lần nữa vào vòm ngực của hắn, Thần Phong cũng tiện đà đó mà vuốt ve mái tóc mây của cô.
Ngay tại nhà hàng Michelin, có mặt năm người trong một chiếc bàn.

Tuấn Kiên thì ngồi giữa, còn bên trái và bên phải lần lượt là Thần Phong và Dương Kính.

Còn các vị trí còn lại đương nhiên là của Dương Mỹ và Ngôn Di.

Bàn ăn cũng như hiện tại, người phục vụ vừa ra đưa menu, cũng mang thêm một đĩa beefsteak cho Ngôn Di như mọi lần cô đến đây.
Thần Phong lấy chiếc đĩa xuống rồi nhẹ nhàng đưa qua cho Ngôn Di.

Mọi người ai cũng đều thấy ngạc nhiên, trong khi họ vào cùng lúc, chưa ai kêu món mà Ngôn Di thì lại được phục vụ một món trước, thấy thế Dương Kính mới cười rộ lên nói:
- Hình như ông chủ của nhà hàng Michelin này có vẻ rất hứng thú với Ngôn Di nhỉ?
Ngôn Di nghe xong thì bất chợt quay sang nhìn Thần Phong, thấy hắn không nói gì cô cũng không nói, rồi quay sang nhìn Dương Kính đang nhìn mình chăm chú, anh còn hỏi:
- Phải không em, nhìn Ngôn Di đúng thật là rất trẻ, so với Phong nhà ta thì đúng thật là.....
Thần Phong liền chợt mắt lên nhìn Dương Kính, hắn hỏi Dương Kính.
- Đúng thật là gì?
Dương Kính thấy điệu bộ này của Thần Phong là thấy hơi căng rồi, anh lập tức dừng chớn ngay, anh đáp:
- Nào có gì, cậu với Tiểu Di là trời sinh một cặp rồi, rất đẹp đôi, đúng không Di Di.
Mặc dù xưng hô của Dương Kính lần này có chút khác nhưng cô cũng không nói gì vì nếu cần xửa đổi thì Thần Phong sẽ lên tiếng thay cô.

Ban đầu cô cũng nghĩ là không có gì nhưng ai ngờ Thần Phong lại nói:
- Đừng gọi tên vợ tôi một cách thân mật như vậy?
Dương Kính bật cười, anh nói:
- Cậu bị điên à, tôi coi Di Di như em gái, gọi chút có sao, đúng không Di Di?
Ngôn Di cũng mỉm cười, cô đáp:
- Đúng vậy, không sao.
Nói rồi, cô quay sang thì thầm với Thần Phong.
- Đang ăn giấm đấy à?
Thần Phong cũng thì thầm với cô nhưng xem ra là hơi đểu, hắn nói:
- Sau này hai chữ Di Nhi, chỉ để mình anh gọi, tuyệt đối không ai có quyền biết chưa.

Còn việc hôm nay, tối về anh sẽ xử em.
Ngôn Di hơi đỏ mặt nhưng cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô nói với hắn:
- Bác sĩ dặn không thể quan hệ vợ chồng, anh làm thế nào em?
Dương Kính chịu không nổi cảnh tượng này, Tuấn Kiên cũng sớm đã rời bàn ăn vào nhà vệ sinh rồi.

Anh lên tiếng, bất đồng nói:
- Tụi này không thích ăn cẩu lương đâu nhé.
Dương Mỹ ngồi bên cạnh cũng đứng ngồi không yên, nhưng cô ta không thể bỏ đi giữa chừng nên cứ ngồi đó.

Cô ta muốn xem Thần Phong có thật sự yêu Ngôn Di hay không.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô ta ngứa hết cả mắt, Thần Phong mà cô ta biết hay là mọi người biết đâu dễ nói ngon ngọt trước mặt ai, đã vậy còn thì thầm bên nhau, còn gọi Ngôn Di một tiếng vợ rất ngọt và nghiêm túc.

Lúc phục vụ hỏi Dương Mỹ về rượu vang thì chọn loại này, cô ta đã nhìn sang Thần Phong, cô ta nói:
- Chọn loại rượu anh thích đi.
Nghe thế Ngôn Di không để cho Thần Phong được trả lời, cô nói:
- Anh ấy uống nước cam.
Rồi Ngôn Di nhìn qua người phục vụ, cô hắng giọng nói:
- Cho tôi hai ly nước cam.

Thần Phong cũng tiếp lời.
- Một ly nhiều đường một chút, một ly thì ít đường.
Dương Mỹ bỗng chút cơ thể cứng ngắt, cả thói quen của nhau cũng nhớ rất rõ.

Đúng là thật bất ngờ, cũng có chút khó chấp nhận.
Dương Kính ngơ ngác nhìn Thần Phong, anh nói:
- Không phải thường ngày cậu uống rượu hay sao?
Thần Phong ho nhẹ một cái, Dương Kính đột nhiên hiểu ra, nhìn sang Ngôn Di đang muốn giết chết Thần Phong.
- À, Di Di à, cậu ấy uống chỉ khi tiếp khách thôi.
Ngôn Di đúng là rất bực, bệnh dạ dày của hắn đều do cô giải quyết, mà còn chưa giải quyết xong.

Vậy mà hắn còn uống rượu, rồi đột nhiên Ngôn Di cũng trở nên bình thường, cô nói:
- Ừm.
Tiếng "ừm" này phát ra có chút ngột ngạt rồi, chắc chắn là cô giận rồi.

Thần Phong lập tức hiểu ngay, xua nhịn cô.
Một lát xong, khi mọi người tập trung vào bữa ăn thì Dương Kính lên tiếng:
- Chủ của cửa hàng này hình như rất xấu trai có phải vậy không?
Thấy vậy, sắc mặt của Thần Phong trầm xuống, đã thế Dương Kính còn tiếp tục, anh nói:

- Tôi nghe nhiều người nói là ông chủ ở đâu bụng phệ, rất xấu nên Di Di à, em nhất định phải cẩn thận.
Ngôn Di mỉm cười nhẹ, cô đáp:
- Nhưng hình như là em cũng nghe nói là ông chủ ấy có vợ rồi, chắc không thích gì em đâu mà lo.
Dương Kính lại đáo để đáp trả ngay.
- Ông chủ ở đây cực kì lăng nhăng, thích trêu học ghẹo nguyệt lắm, em nên cẩn thận.
Tuấn Kiên nãy giờ cũng rất yên lặng nhưng đột nhiên lại xen ngang một câu khiến Ngôn Di có chút bất ngờ:
- Mà nghe nói em cũng quen với ông chủ ở đây mà.
Ngôn Di chết sững, cô đực người ra, liếc nhìn Thần Phong, cô đáp:
- Có quen biết chút thôi ấy mà.
Kết thưc bữa ăn, đột nhiên quản lý của nhà hàng phải ra đến tận bàn ăn của bọn họ rồi nhìn Thần Phong nói:
- Mạc tổng, ngài có hài lòng với bữa ăn này không ạ?
Thần Phong gật đầu, vẩy tay để ông ta quay về khỏi nói nhiều, hắn ghét nhất là câu nệ.
Dương Kính thấy thế có chút bất ngờ, không phải là đưa đơn tính tiền sao, sao lại vào rồi.

Vậy nên hắn mới khẽ nói:
- Cậu không trả tiền à?
- Hay là được ăn free.
Tuấn Kiên lúc này cũng xong rồi, hắn đứng lên, nhìn sang Thần Phong nói:
- Ông chủ ăn thì đâu cần trả tiền nhỉ?.