- Anh có vợ rồi.
Câu nói này làm cho Dương Mỹ sững sờ, cô ta rút cánh tay lại.
Đôi mắt bắt đầu có chút đảo qua đảo lại, thân mình có vẻ hơi run, cô ta nói:
- Anh nói gì cơ?
Dương Mỹ như muốn nghe lại câu trả lời của Thần Phong vì câu nói lúc trước khiến cô ta có chút nghe không rõ.
Lần này Dương Mỹ mong có thể nghe một câu trả lời phủ định, chứ không phải là khẳng định nhưng đáng tiếc thay, Thần Phong vẫn vậy.
- Anh có vợ rồi, sống cũng rất tốt.
Dương Mỹ lúc này chỉ biết cười gượng gạo, cô ta nghẹn ngào nói:
- Chúc mừng anh.
Thần Phong gật đầu, hắn đáp:
- Cảm ơn em.
Dương Mỹ vừa quay về là nghe mọi người đồn đại ngay về thiếu phu nhân của Mạc tổng là khiến cô ta có chút khó chịu nhưng dù đó chỉ là lời nói từ miệng người khác.
Cô ta muốn nghe từ chính miệng của Thần Phong nhưng sự thật thì vẫn vậy, Thần Phong trả lời như thế làm cô rất sốc.
- Em cũng đi về thăm Tuấn Kiên đi.
Dương Mỹ nghe câu nói này giống như Thần Phong đang muốn đuổi khéo cô ta, cô ta chẳng ngờ được việc Thần Phong sẽ vô tình như hôm nay.
Coi như ngày cô trở lại chẳng làm ai vui mừng cả, cũng chẳng làm mọi chuyện thay đổi nhưng cô ta tưởng.
- Không vội, tối nay em muốn mời mấy anh đi ăn cơm.
Thần Phong gật đầu rồi ngồi xuống ghế, hắn đáp:
- Cũng được.
Nếu chỉ có câu nói này thì Dương Mỹ sẽ cảm thấy rất bình thường nhưng Thần Phong lại bổ sung:
- Anh sẽ cùng với vợ anh tới, coi như là ra mắt em.
Dương Mỹ ngẩn ngơ một lát, cô ta vốn định muốn kiếm chút thời gian nói chuyện riêng với anh vì cô ta biết Tuấn Kiên bây giờ cũng chẳng có tâm trạng mấy nào ngờ Thần Phong còn muốn dẫn thêm cô vợ nhỏ bé của mình.
- Ngôn Di rất hiền cũng rất rộng lượng, cô ấy sẽ không làm khó em đâu.
Câu nói này Thần Phong đặc biệt nhấn mạnh, giống như muốn nói cô vợ của hắn sẽ không làm gì đến Dương Mỹ và Dương Mỹ cũng không được đụng với cô.
Thần Phong lúc giờ trưa thì quay về nhà cũ của Mạc gia.
Thần Phong lặng lẽ định mở cửa phòng của Ngôn Di.
Đúng lúc đó Ngôn Di cũng từ đâu xuất hiện, thấy dáng vẻ thập thò của hắn làm cô không nhịn được cười.
Tiếng cười này làm Thần Phong đột nhiên quay người nhìn Ngôn Di, hắn đi đến bên cô rồi nói:
- Em làm gì ở đây vậy, vào phòng đi chứ, thân thể còn yếu mà.
Mấy ngày nay, Thần Phong không đưa Ngôn Di về nhà hắn mà để Ngôn Di ở nhà cũ của Mạc gia để tiện cho mẹ hắn chăm sóc nên cô cũng đã cải thiện rất nhiều, điều này làm hắn rất vui.
Ngôn Di vui vẻ cười, cô vẫn chưa muốn nói chuyện về Dương Mỹ cho hắn biết vì cô nhớ rõ câu nói của Dương Kính trước khi đi đã để lại cho cô.
Thần Phong bế cô lên, đặt cô xuống giường rồi nắm tay cô nói:
- Em có chuyện gì muốn nói với anh không?
Ngôn Di bất ngờ, chắc hắn muốn hỏi về cuộc trò chuyện với Hàn Phi Vũ trước lúc xảy ra tai nạn.
- Không, không có gì.
Thần Phong quỳ xuống, tay nắm chặt tay cô, hắn từ tốn đáp:
- Anh muốn nói em biết rằng dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn yêu em, yêu em rất nhiều.
Vậy nên trước khi xảy ra tai nạn, có thể nói anh biết là Hàn Phi Vũ đã nói gì với em không?
Thần Phong đã biết rõ, nhưng hắn vẫn muốn hỏi vì thật ra hư thai đối với phụ nữ kiên cường như Ngôn Di cũng chẳng to tát đến mức bị vấn đề tâm lí, chỉ còn trường hợp là một thứ gì đó đã đả kích đến Ngôn Di trước đó mà đó chính là chuyện về Dương Mỹ.
Ngôn Di thở dài một cái rồi đáp:
- Cô ta nói anh coi em là thế thân của Dương Mỹ, coi em như công cụ thay thế, chứ anh không hề yêu em.
Anh chỉ qua chỉ thích chơi đùa với em, rồi khi Dương Mỹ quay lại, anh sẽ bỏ em.
- Cô ta nói với em rất nhiều, thậm chí nhắc rất nhiều về Dương Mỹ, trong khi đó em không biết gì về cô gái đó.
Ngôn Di nói đến mức khóc bật lên, cô khóc rất nhiều.
Mất con là điều hết sức bất ngờ, đã vậy chồng cô còn có nguy cơ ròi khỏi cô, làm cô hoàn toàn như mất hết chính mình, cô cũng chẳng thiết sống nữa.
Thần Phong vì thấy cô như vậy nên có chút thương xót, hắn đứng dậy, ôm cô vào lòng.
Để mặt cô áp vào lòng ngực rắn chắc của hắn, hắn cũng dùng tay vuốt ve tóc cô khiến cô ngừng khóc, hắn nói:
- Đừng khóc, anh sẽ rất đau đấy.
Ngoan, mau ngừng khóc đi, không phải là anh rất yêu em sao.
Ngôn Di ngẩng đầu lên nhìn Thần Phong, được nghe những lời này của Thần Phong sau khi nói chuyện với Hàn Phi Vũ thì tốt biết mấy.
Cô bất giác ôm chặt lấy lưng của hắn, nhỏ giọng nói:
- Em yêu anh, rất rất rất yêu anh.
Vậy nên đừng bao giờ rời xa em.
Thần Phong vuốt tóc cô như đang vuốt lông của một con thỏ nhỏ, hắn trầm giọng ấm áp nói:
- Được, cả đời này anh sẽ không bao giờ rời bỏ em.
Chuyện của Dương Mỹ em cũng đừng để tâm, anh không yêu cô ấy và còn một chuyện là....
- Dương Mỹ đã quay về và tối nay anh sẽ dẫn em đi gặp cô ấy..