Từ sau khi phải rời khỏi Ngọc Anh thì Tuấn Kiên dường như mất hết sự sống.
Trong khoảng thời gian đó, hắn sống như một kẻ buồn tủi, chẳng biết làm gì, cũng chẳng nói chuyện với ai.
Cũng lúc đó bố hắn lại mang về một cô em gái hay nói cách khác là cô em gái cùng cha khác mẹ với hắn.
Lúc đưa về nhà, hắn mới biết là con bé chỉ thua hắn hai, ba tuổi.
Cũng đồng nghĩ là bố hắn đã có người phụ nữ mới sau hai năm mẹ hắn mất.
Nhưng sau khi biết chuyện là chuyện đó chỉ là lầm lỡ thì hắn không nói gì, dù gì thì mẹ của con bé cũng đã qua đời sau khi sinh nó, vì thế mà bố hắn không kiềm được lòng, mang con bé về nuôi.
Trẻ con đúng là không có lỗi, nên hắn cũng chẳng ghét bỏ gì nó, đã vậy còn rất yêu thương nó như em ruột mình vì hắn biết mẹ hắn cũng từng qua đời y như trường hợp của mẹ con bé.
Con bé tên là Dương Mỹ, sau khi về nhà thì được đổi tên.
Nó sống từ đó cũng khá hạnh phúc nhưng cho đến khi nó dẫn về nhà một thằng không ra gì mà đó không ai khác chính là Thần Phong.
Thần Phong và Tuấn Kiên lúc đó chẳng khác gì kẻ thù, hai người chẳng hề ưa nhau.
Năm đó Dương Mỹ không biết bằng cách nào quen được Thần Phong nhưng thấy Thần Phong đầu vết thương trên người nên mang về nhà, coi như là bôi thuốc cho hắn.
Nhưng đến khi về nhà thì Dương Mỹ lại nhận Thần Phong làm bạn trai Dương Mỹ, Thần Phong lúc này đến cái khái niệm bạn trai cũng chả biết nên không nói gì.
Kể từ ngày đó bố của Thần Phong sau khi biết Thần Phong là trẻ mồ côi cũng nuôi luôn hắn.
Nhưng người khó chịu nhất là Tuấn Kiên, hắn thường ngày có Tuấn Thành cùng chơi nhưng bây giờ Tuấn Thành phải ra nước ngoài, làm hắn chẳng biết chơi với ai.
Định là cùng với Dương Mỹ nhưng nhiều điều không thể nói với con bé nên chỉ đành nói chuyện cùng Thần Phong.
Hôm đó, là lúc cùng nhau chơi dưới sân vườn, Tuấn Kiên đã nói rất nhiều điều với Thần Phong.
Nhưng Thần Phong lại chẳng biết gì, hắn cơ bản là sống chung với sói, đôi khi có mấy thứ rất lạ, thấy vậy nên Tuấn Kiên mới đánh vào đầu của Thần Phong một cái.
Một lúc sau đó, hai đứa nó cùng nhau đánh lộn giữa sân vườn.
Tuấn Kiên túm tóc Thần Phong và ngược lại.
Cả hai cứ như vậy cho đến khi quá mệt, chẳng còn sức để đánh nữa thì nằm ngay ra đó luôn.
Thần Phong rất ghét bị người ta đụng vào đầu, vì thế khi Tuấn Kiên đánh vào đầu hắn thì Thần Phong đánh lại.
Tuấn Kiên cũng là người đầu tiên đụng vào đầu hắn.
Kể từ ngày đó, Thần Phong và Tuấn Kiên chơi rất thân, thậm chí là còn thân quá mức làm cho mọi người trong nhà đều kinh ngạc.
Nhưng cho tới một ngày, Dương Mỹ lại đi thổ lộ tình cảm của mình với Thần Phong mà theo tính cách của hắn lúc đó thì câu trả lời của hắn đối với câu nói " Làm bạn trai em nha " thì đương nhiên sẽ là không.
Về chuyện này thì Tuấn Kiên cũng đồng ý với Thần Phong, Tuấn Kiên vốn không thích cưỡng cầu tình yêu.
Nhiều lần cũng can ngăn nhưng mọi lần Dương Mỹ đều rất khó chịu, toàn là tức giận rồi bỏ đi.
Vì thế mà Tuấn Kiên cũng thử nói với Thần Phong xem sao nhưng cũng vậy, Tuấn Kiên cũng nhận được chữ " không " từ Thần Phong mà thôi.
Suốt những ngày tháng đó, Dương Mỹ đeo bám Thần Phong rất nhiều.
Thần Phong năm đó cũng đã lớn, hắn hơn 20 tuổi rồi.
Lúc đó hắn đang lập nghiệp, việc khá nhiều, đã vậy còn tham gia xã hội đen nên nhiều đêm hắn thường đến mấy quán bar để kiếm phụ nữ giải quyết nhu cầu.
Cho đến một đêm, Dương Mỹ biết được, liền kêu người giết cô gái vừa ngủ với Thần Phong, làm hắn trở nên tức giận.
Hắn chỉ ngủ với cô gái đó, chưa từng có ý gì hơn, vậy mà hắn không ngờ Dương Mỹ lại có thể kêu người giết cô gái đó.
Tối hôm đó, Thần Phong rất giận dữ nói chuyện này với Tuấn Lãnh, ông cũng nói rất nhiều với Dương Mỹ nhưng con bé không nghe, đêm đó tự ý bỏ nhà ra đi.
Thần Phong nhớ rất rõ đêm đó như thế nào.
Khung cảnh cô gái bị giết còn nằm trần trụi trên giường, những vết hôn còn chằng chịt hơn, chứng tỏ đã bị cường bạo thêm nhiều lần.
Hắn nhớ rõ cô gái đó là lần đầu của cô ta, nên hắn có chút nhớ, vì đó là cô gái đầu tiên dùng lần đầu với hắn vậy mà lúc hắn đến thì chỉ nhận lại cái xác.
Thần Phong biết là Dương Mỹ yêu mình nhưng bản thân hắn không thể đem cô gái mình xem như em ruột đặt dưới thân mình, cũng càng không thể vì hắn không yêu Dương Mỹ.
Cô gái đó bị một nhát dao đâm ngay ngực, đôi mắt chứa đầy nước mắt cũng không chịu nhắm lại.
Thần Phong cũng tìm ra gia đình của cô ta, giúp đỡ một phần.
Vì chuyện này Thần Phong thực sự rất giận Dương Mỹ.
Dù là trước kia Thần Phong có yêu chiều con bé nhiều đến mức nào cũng không thể dung túng cho nó, hắn thực sự không chịu nổi vẻ mặt ngông cuồng làm càng của Dương Mỹ.
Cách nó nói chuyện cãi lại chuyện giết cô gái đó là chuyện hết sức bình thường, làm hắn điên lên, tát mạnh vào mặt Dương Mỹ.
Đó cũng là chuyện khiến Dương Mỹ đêm đó bỏ nhà ra đi.
Tuấn Lãnh cũng không nói gì, ông chỉ trách mình năm xưa quá nuông chiều nó làm nó sinh hư.
Tuấn Kiên cũng vậy, chỉ vì ngủ với Thần Phong một đêm mà nhẫn tâm hại chết cô gái đó, Tuấn Kiên nhiều lần cũng đến trước mộ của cô gái để tỏ lòng xin lỗi vì đứa em gái này, mong cô gái đó có thể tha lỗi.
Còn về phần Thần Phong, một chuyện đơn giản là hắn không hề hối hận khi đánh Dương Mỹ.
Hắn phải đánh con bé để nó tỉnh lại, yêu nó là điều hắn không thể, kể cả Dương Mỹ nói hắn yêu cô gái đó cũng không thể, hắn chỉ tìm cô ta với mục đích phát tiết dục vọng, nào ngờ làm Dương Mỹ nổi điên lên.
Đối với Thần Phong, hắn không có chút tình cảm nào với cô gái đó nhưng vì Dương Mỹ gây ra chuyện tày trời này khiến hắn có chút hối lỗi, đám tang cô ấy, hắn cũng có mặt để tỏ ý xin lỗi vì đứa em gái mình, thậm chí đến cả tên của cô gái đó bây giờ hắn cũng mới biết, làm sao có thể yêu cô ấy được, chỉ trách Dương Mỹ quá ngu ngốc.
Khi đó Hàn Phi Vũ học cùng trường với Thần Phong, ít nhiều gì thì cũng biết chuyện Dương Mỹ yêu Thần Phong.
Mà cô ta cũng tưởng là Thần Phong yêu Dương Mỹ nên cô ta cũng sinh hận, nhưng sự tình đó biến mất cho đến khi nghe tin Dương Mỹ bị chết cháy trong một quán bar.
Sáng hôm sau, cả nhà đến nhận xác của Dương Mỹ, thân hình cô ta cháy đen, dường như chỉ nhận ra được đôi bông do Tuấn Kiên tặng, ngoài ra thì hầu như không nhận diện được cái gì về thân thể cháy đen này.
Đám tang của Dương Mỹ, Thần Phong không cảm thấy buồn chút nào, hay cảm giác đau buồn trong hắn trước giờ không có nên hắn chỉ cảm thấy bình thường, giờ hắn mới hiểu Dương Mỹ chỉ là em gái hắn.
Thần Phong cũng từng nghĩ đến việc thích Dương Mỹ nhưng trong đám tang con bé, hắn mới hiểu cái chết của Dương Mỹ còn đả kích hắn không bằng đám tang của cô gái kia.
Trước khi đi khỏi đám tang, Thần Phong có qua nói chuyện cùng Tuấn Lãnh, hắn nói:
- Con thực xin lỗi.
Tuấn Lãnh đau khổ ngước lên nhìn Thần Phong, ông vỗ vào vai hắn, đáp:
- Sống chết có số, một mạng đền một mạng, ta không trách con.
Thần Phong ngẩn đầu lên nhìn ông, hắn ôm ông, lúc đó Tuấn Lãnh cũng nói:
- Bây giờ con có thể tự chăm sóc mình, nếu sau này có khó khăn cứ tới tìm bố.
Ta sẽ luôn sẵn lòng giúp đỡ con.
Sau đó hắn cũng với chuyện vói Tuấn Kiên.
Cả hai không nói gì, cho đến khi Thần Phong lên tiếng trước:
- Cậu chẳng hẳn sẽ rất buồn.
Tuấn Kiên quay đầu nhìn Thần Phong, hắn nói:
- Dương Mỹ là em gái tôi, nó cũng vì yêu cậu quá nhiều nhưng bố nói đúng, là nó sai trước, tôi không trách cậu.
- Lần này đi bình an.
Trước khi đi Tuấn Kiên còn sờ vào đầu hắn, như xoa đầu một đứa em nhỏ, nhắn nó đi bình an mà lần này Thần Phong cũng không chống cự lại, cứ mặc cho Tuấn Kiên làm.
Sống ở Dương gia nhiều năm, lòng hắn sớm cũng coi Tuấn Kiên như anh trai mình.
Từ đó bức tranh ba người của anh em bọn họ cũng đã tách rời..