Thiên Kình ở phía trước lái xe, còn Dương Kính lại đỡ Thần Phong đang say mềm ở phía sau.
Ngôn Di từ trong nhà, cô đang nằm vất vưỡng trên salon thì nghe tiếng mở cổng, cô lao ngay xuống ghế, bay thẳng là mở cửa.
Cảnh tượng đúng là khiến Ngôn Di đau đầu, Thần Phong thì đang nôn tháo dưới đất, còn bên cạnh là một người đàn ông nào đó.
Ngôn Di vội lao ra, mặc kệ là chân trần.
Cô đi tới đỡ một cánh tay hắn rồi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thì nhận ra người đàn ông đó cũng đang nhìn cô chăm chú, Ngôn Di cũng không quan tâm nhiều, cô quay sang Thiên Kình nói:
- Cậu về trước đi, để tôi đưa anh ấy vào nhà.
Thiên Kình gật đầu rồi lui ngay.
Dương Kính bị ngơ ngác trước dáng vẻ của cô gái nhỏ trước mặt, anh hỏi:
- Cô là Bạch Ngôn Di.
Ngôn Di lúc này mới nhìn mặt Dương Kính, cô đáp:
- Vâng.
Lúc này sau khi nôn xong, Thần Phong níu lấy tay Ngôn Di, hắn lảm nhảm nói:
- Vợ anh đây rồi,!
- Hôm nay, em đúng thiệt là rất đẹp, còn rất xinh xắn đáng yêu nữa chứ.
Thần Phong dừng lại một chút rồi hắn tiếp lời:
- Vợ à! Anh xin lỗi.
Ngôn Di cáu chặt mi tâm lại, cô gắt giọng lên vì tay hắn cứ bám chặt cô, nhưng đã thế lại còn đung đưa cô, còn mùi rượu xộc vào khứu giác cô, khiến cô đang mang thai như muốn nôn hết vào người hắn, cô cố gắng kìm nén, giữ hắn đứng yên rồi nói:
- Anh có thôi đi không, khuya lắm rồi.
Dương Kính không nói nhiều, anh nói:
- Thôi để tôi mang cậu ấy vào, chứ nếu là cô thì sợ có hơi khó.
Nói rồi Ngôn Di cũng buông Thần Phong ra, hắn quá nặng so với tưởng tượng của cô, cô cũng buông ra cho người đàn ông đó dìu Thần Phong vào nhà.
Dương Kính đặt mạnh hắn xuống ghế, hắn thì cảm thấy ruột gan như muốn trào ra, lúc này hắn gọi tên cô:
- Di Di, anh khó chịu.
Ngôn Di chạy vào thiệt nhanh, cô đáp rồi bay nhanh vào bếp:
- Biết rồi, để em nấu canh giải rượu.
Một lát sau Ngôn Di cũng mang canh giải rượu ra, cô đặt xuống bàn rồi chụp tiếp bón cho hắn, nhưng vì hắn cứ không chịu nuốt, làm cô cũng rất khó khăn, giống như là cho trẻ ăn cơm vậy.
Cảnh tượng này sớm đã thu vào hốc mắt của Dương Kính, anh không ngờ kẻ thù lại có ngày sống chung mái nhà.
Theo cảnh tượng này thì anh chắc chắn một điều là Ngôn Di chưa biết gì về vụ việc Thần Phong lấy cô rồi tra tấn cô chỉ vì trả thù, mà mệt hơn là trả thù sai chỗ, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Nhưng đến đây Dương Kính cũng hiểu là Ngôn Di yêu Thần Phong như thế nào nên anh cũng yên tâm, vì chắc chắn rằng không ai có thể yêu người mà hằng đêm biến mình thành sex toy được, chỉ qua là quá yêu nên mới nhẫn nhịn và rồi khi Thần Phong yêu lại Ngôn Di thì chắc chắn rằng cô ấy cũng không thể đấu nổi với trái tim.
Đến lúc chén canh cũng hết, lúc này Thần Phong đột nhiên lại giữ chân của Ngôn Di rồi gối đầu lên đùi cô, rồi lại nhắm mắt thiếp đi.
Ngôn Di lúc này mới để ý đến Dương Kính, cô mới hỏi nhỏ:
- Anh là bạn của Thần Phong à?
Dương Kính rất ngạc nhiên, cô gái này rất tinh tường, không nhầm anh thành vệ sĩ hay người làm cho Thần Phong vì lần trước suýt không giới thiệu thì Ngọc Anh coi Dương Kính như kẻ làm thuê cho Tuấn Kiên làm anh hết sức bực mình, đã vậy Tuấn Kiên cũng không thèm giải thích câu nào giúp anh.
Dương Kính đáp lại cô, với dáng vẻ hứng thú, anh hỏi với chút tò mò:
- Sao cô lại biết tôi là bạn của Thần Phong, không phải là Thiên Kình cũng có bộ dạng y chang tôi sao?
Ngôn Di hừ một cái rồi liếc nhìn anh, cô nói:
- Điểm khác biệt của anh và Thiên Kình, anh có biết là gì không?
Dương Kính lại ngẩn ngơ, so về vẻ ngoài thì anh không khác gì Thiên Kình.
Cả hai đều âu phục chỉnh tề như nhau, nên chẳng có điểm khác biệt gì như Ngôn Di đã nói nên anh nhìn cô thật chăm chú như tìm ra câu trr lời trong mắt cô, rồi anh hỏi:
- Cô nói thử xem?
Ngôn Di bĩu môi, cô chỉ đáp không xuống giọng cũng không như khinh Dương Kính không tìm ra câu trả lời, cô đáp:
- Khi ở bên cạnh Thần Phong, Thiên Kình luôn đứng còn anh thì đang ngồi nên tôi cá rằng anh cũng có thân phận không vừa gì.
Dương Kính nghe cô nói thì đúng thiệt, Thần Phong chưa bao giờ để đệ tử của hắn lại ngồi cùng hắn cả, nên điều này cũng khá dễ đoán, chỉ trách anh quá khờ.
- Coi như cô thông minh.
Ngôn Di không nói gì, cô cũng không muốn huênh hoanh nhiều, chỉ muốn bình an.
Dương Kính nhìn Ngôn Di đang sờ mái tóc của Thần Phong, còn hắn gối đầu ngủ trên người Ngôn Di, giờ anh mới hiểu thế nào là yêu.
Dương Kính chắc chắn đây là người đầu tiên được sờ vào đầu của Thần Phong vì hắn kiêng kỵ nhất là phần đầu, cũng là phâng yếu nhất của Thần Phong nên hắn không cho bắt kì ai đụng vào, trừ người con gái trước mặt thì còn một người duy nhất là Dương Tuấn Kiên, chỉ có hai người này là đụng vào đầu của Thần Phong.
Nên ít nhiều anh cũng cảm thấy hơi tự ti vì làm bạn hắn mà trước giờ chưa từng chạm vào đầu hắn, coi như là thiệt thòi nhưng lúc được cơ hội thì lại không dám vì Dương Kính cũng rất sợ phản ứng của Thần Phong sau khi đầu bị chạm vào.
.