- Tha cho tôi đi, Mạc Thần Phong, tôi thề là từ nay tôi sẽ không bao giờ nói gì trái sự thật với cô ấy cả.
Đương nhiên sau khi nghe được chuyện Liên Hoa nói với Ngôn Di rằng chính hắn là người giết mẹ cô thì chắc chắn một điều Liên Hoa sẽ bị chịu cái giá đắt nhất.
Thần Phong cho người chụp lại cảnh cô đang sung sướng bên nhân tình đăng lên mạng, điều này không chỉ ảnh hưởng nhỏ, bây giờ Cẩm gia cũng đang rất khốn đốn, đã vậy còn bị scandal của Liên Hoa, chắc bây giờ không chỉ Cẩm Liên Huỳnh qua đời mà mẹ cô ta cũng chẳng sống nổi.
- Tôi xin anh đấy, đừng giết tôi, tôi chỉ lỡ.....miệng....
Thần Phong trước nay chưa từng tha mạng cho bất kì ai nói xấu về hắn, đã vậy còn đụng tới mẹ vợ và vợ hắn, điều này nghiễm nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
- Vậy nói đi, ai là người giết Minh Nguyệt, chẳng lẻ bà ấy tự qua đời.
Nghe xong thì Liên Hoa im phắc, dĩ nhiên không phải bà ấy tự mất mà là gia đình cô sai người điều chỉnh máy thở của bà nhưng Liên Hoa không biết rằng Thần Phong đã biết chuyện này.
- Tôi không biết.
Vừa nghe xong câu trả lời thì Thần Phong đứng lên, hắn đi thẳng qua ngoài, chỉ nhìn Thiên Kình như ám hiệu một điều gì đó.
Thiên Kình nói:
- Trói cô ta lại, nếu để cô ta ra ngoài thì mấy người biết chuyện gì xảy ra rồi đấy.
Thần Phong cũng chắc rằng Liên Hoa không liên quan đến mẹ cô, chỉ qua cô ta kêu người điều chỉnh máy thở, không có nghĩ là bà ấy chết liền.
Thậm chí đến khi đám tang diễn ra, chưa một lần hắn được tận mắt thấy xác của bà, chỉ nhận được một hộp tro tàn từ bệnh viện, dù hắn có hỏi nhưng chỉ nói là có người gửi tới, nói là chuyển cho Thần Phong.
Điều này chắc chắn một điều, bà ấy chưa mất, hắn cũng rất rõ nhưng vẫn phải làm đám tang vì sở dĩ không thể nói cho Ngôn Di biết.
Nếu để cô biết mẹ mình biến mất, đã vậy chỉ tìm thấy tro tàn, liệu cô ấy sẽ như thế nào.
Nhưng điều hắn nghi ngờ nhất chính là họ, không ai hay bất kì thế lực nào có thể đụng tới hắn.
Chỉ duy nhất một thế lực có thể chặn mọi hoạt động của hắn.
Thần Phong vừa ra khỏi nhà lao là đi ngay tới bệnh viện nhưng khi đến bệnh viện, cái hắn nhận được chỉ là dòng chữ bệnh nhân đã biến mất của y tá, hắn như muốn sôi máu lên, hắn không ngờ vừa mới đụng tới mẹ vợ hắn giờ lại cướp vợ hắn đi mất.
Thần Phong với bộ mặt nóng giận ra khỏi bệnh viện rồi bảo Thiên Kình tự về nhà, hắn sẽ tự lái xe.
Mạc Gia.
- Trời ạ, thằng Phong, nó làm con ra đến mức này thì thiệt là quá đáng.
Ngôn Di đang mãi ngồi ôm Minh Nguyệt, vì câu nói này mà quay lại nhìn Mạc phu nhân hau nói cách khác là mẹ chồng cô.
Bà nhìn từng vết bầm trên cổ cô rồi nhìn sang dấu đỏ còn trên má, dù là rất ít nhưng bà chắc chắn là nó.
Ngôn Di nhìn sang Niên Hoà, bà rất hiền hoà, khác xa với con trai là Thần Phong, còn ngồi bên kia chính là Mạc lão gia hay nói là Mạc Thần Khiêm.
Đấy mới chính là khuôn mặt giống Thần Phong.
- Bác là mẹ của Thần Phong ạ?
- Ừm, bác không ngờ con trai mình lại gây ra nông nổi này.
Cả Niên Hoà và Thần Khiêm suốt bao nhiêu năm nay không phải là bỏ rơi con cái mà là đến mấy hôn trước mới tìm được lại, lúc đo chính Thần Phong cũng đã xác nhận rằng ba cô hoàn toàn không làm gì cả.
Niên Hoà và Thần Khiêm tưởng rằng cả đời sẽ cô đọc vì bà sinh con trai ra thì lại bị người khác bắt cóc nên cả hai nghĩ sẽ sống một mình ở bên Nga.
Cả hai đi cùng với bạn thân của Mạc lão gia là ba Ngôn Di, Ngôn Quý.
Nhưng ai ngờ ba cô qua đời vì bệnh tật, nhưng một phần là hi sinh để cứu lấy Thần Khiêm khi ở trên đường.
Sau đó cả hai quyết định quay về Trung Quốc với mục đích là giúp đỡ cho vợ con của Ngôn Quý.
Cả đời Ngôn Quý phải phục vụ cho nhà họ Mạc, vì bố mẹ ông là người ở trong nhà.
Sinh ông ra đã có trọng trách là bảo vệ Thần Khiêm, cũng chính là vì đó mà ông và Minh Nguyệt, từ đó đã xa nhau, cũng chỉ vì một phần giúp bà an toàn nhưng không may lại bỏ mạng nơi đất khách.
Nhưng điều bà không ngờ là con trai bà có thể làm con gái của Ngôn Quý ra mức này, bà một mực muốn bảo vệ thì con trai bà lại hành hạ người ta.
Ngôn Di đã từng nghĩ nếu như họ đến tìm cô sớm hơn một chút có lẽ đã chẳng có gì xảy ra nhưng cô bây giờ lại muốn bản thân mình được quay về bên Thần Phong.
- Còn về việc của Thần Phong thì.....
- Không phải lo, ta đảm bảo không lâu đâu, nó sẽ đến đây.
Nghe lời này của Niên Hoà, cô đột nhiên lại sinh ra cảm giác náo nức muốn hắn đến thật nhanh.
Nhưng đúng thiệt, ngoài cửa đã có tiếng nói của ai đó mà giọng nói này cô không thể không nhận ra, đó chính là Thần Phong.
- Mấy người làm gì vậy?
Niên Hoà đột nhiên đi ra rồi tát vào mặt của Thần Phong, bà nói:
- Con có còn là người không hả? Nếu bố mẹ không đón nó thì có phải tối nay con sẽ hành hạ nó nữa không?
Thần Phong nhìn qua Ngôn Di rồi nhìn ra Minh Nguyệt, hắn chắc chắn mọi người đều biết hết rồi nên hắn cũng không nói gì thêm nữa.
Hắn chỉ nhẹ nhàng đi về phía Ngôn Di, hắn đứng đó nhìn cô một lát rồi bế bổng cô lên.
Minh Nguyệt thấy ánh mắt của hai đứa thì chắc chắn ít nhất trong lòng của con gái của mình đã có tâm tư với Thần Phong nên bà không cản, bà biết khi yêu con người ta rất ngu muội vì chính bà cũng vậy.
Thần Phong bế cô ra khỏi cửa nhưng Niên Hoa chặn lại nói:
- Con mang con bé đi đâu? Con để con bé xuống, mẹ không cho con làm hại nó nữa.
- Cô ấy là vợ hợp pháp của con.
Câu nói khiến cho ba người trong phòng đều ngơ ngác, đây chắn hẳn là điều mà không ai ngờ, bây giờ nếu nói ra là cưỡng bức cũng không đúng, mà hành hạ cũng không, chỉ có thể nói là quan hệ tình dục quá mức.
- Con nói gì?
- Con và cô ấy đã là vợ chồng, bố mẹ cũng đừng quan tâm nữa.
Con xin phép mẹ cho con mang cô ấy trở về nhà.
Người mẹ mà hắn xin phép không phải là Niên Hoà mà là Minh Nguyệt, hắn cũng không vô phép tắc đến mức đưa con gái người ta đi không nói lời nào.
Minh Nguyệt biết hắn là người thế nào nhưng hôm nay có thể mở lời xin phép bà thì chắc chắn sẽ không gây hại cho Ngôn Di
- Chăm sóc con bé cho tốt.
Minh Nguyệt không thể nói gì ngoài câu nhắc nhở Thần Phong, rồi để cho hai đứa nó đi..