Thần Phong vẫn không nói gì, hắn cũng chưa biết câu trả lời chính xác nhưng điều hắn muốn bây giờ chính xác là không muốn cùng cô li hôn, giờ hắn cũng đã tin cái gọi là rung động mà suốt 26 năm nay hắn chưa từng trải qua.
Ngôn Di lúc này thấy hắn im lặng nên mới hỏi:
- Mẹ tôi cũng đã qua đời, tôi vì bà ấy mà kết hôn với anh.
Vậy giờ không phải chúng ta nên....
Định nói tiếp nhưng đến đoạn này đột nhiên Thần Phong nhào lấy ôm cô vào lòng, hắn nhẹ lòng nói:
- Tôi thích em.
Lòng cô đột nhiên như bị thắt lại, đây là lời xuất phát từ hắn sao.
Ngôn Di đẩy mạnh hắn ra rồi nói:
- Anh bị gì à? Anh có phải là đang đùa không?
Thần Phong là người nóng tính nên mấy chuyện như thế này vốn hắn rất nhanh chóng, hắn chưa thích ai, cũng chưa yêu ai nhưng có người khiến hắn được lần đầu rung động thì hắn sẽ theo người đó đến cùng, kể cả cô có là ai.
Hắn cũng nghĩ rất nhiều nhưng hận thù của hắn, dường như chưa có bằng chứng để kết tội và giờ đây hắn thực sự muốn ba cô không phải là hung thủ.
- Tôi thích em, vậy nên đừng li hôn.
Rồi thế là hắn đột nhiên hôn lấy môi cô, nụ hôn này dường như rất nhẹ nhàng, tựa như lông vũ đụng lên môi cô.
Nụ hôn cứ thế triền miên trong tư thế hắn bế cô lên, hai chân cô cũng nhanh chóng vòng qua người hắn.
Hắn định là sẽ làm thịt cô nhưng vừa bế cô lên cầu thang thì cô ngủ ngay trên lưng hắn.
Hắn cũng mỉm cười vì cả ngày hôm nay coi như cô khổ rồi, ăn cú tát từ hắn, chịu cú sốc mẹ qua đời, đã vậy còn sốc hơn khi hắn tỏ tình với cô.
Nên hắn để cô ngủ luôn, hắn đặt cô lên giường rồi nghe điện thoại:
- Sao rồi?
- Đích thị là nhà Cẩm gia gây ra, ông ta điều người đến bệnh viện rút máy thở của mẹ phu nhân, đã được camera bệnh viện ghi lại.
Giờ hắn ta đang ở chỗ của chúng ta.
- Vậy thì cậu phải biết xử lí thế nào rồi.
Thần Phong gác máy rồi đi đến Ngôn Di, hắn nhẹ nhàng cởi hết đồ đạc của Ngôn Di ra.
Hắn cũng sửng sốt với những gì mình gây ra, qua mấy ngay nhưng vết bầm tím vẫn chằn chịt khắp người, chiếc má cô cũng đỏ ửng khiến hắn đau xót vô độ.
Hắn đem quần áo thay cho cô rồi nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ đó của cô, hắn chưa nghĩ bao giờ mình lại làm như vậy.
Tắm xong hắn cũng ra nằm cạnh cô, hắn ôm cô ngủ cho tới bình minh tỉnh dậy.
Hắn cũng vì cô mà phá lệ nhiều lần, ví dụ như lần đầu tiên bị người khác đánh, lần đầu tiên hôn môi ai đó vì trước giờ dù có quan hệ nhưng hắn chưa từng hôn môi ai, hay thay quần áo và xoa bóp chân cho bất kì một ai.
Chứng tỏ Ngôn Di là người mà hắn chính là muốn trân trọng chứ không phải là đánh đập.
Sáng hôm đó, lễ tang cũng đã được cử hành.
Cô với hắn với danh phận là con gái và con rể phải để tang bà, họ làm lễ đến gần chiều mới xong.
Đến chiều đột nhiên hắn bảo có việc bận nên quay về công ty trước, vừa lúc hắn đi thì Liên Hoa đột nhiên xuất hiện.
Cô ta đi đến bên cô rồi nói:
- Xem ra mẹ cô mất mà cô cũng không biết lí do nhỉ?
Ngôn Di cau mi tâm lại rồi nhìn Liên Hoa, thắc mắc hỏi:
- Cô là có ý gì?
Liên Hoa đột nhiên cười lớn, làm mọi người chú ý vì giờ vẫn đang đón khách vào để tang mẹ cô, sáng nay họ cũng đã quay về Thành Phố T.
Cô ta nói:
- Xem ra là cô vẫn chưa biết gì nhỉ? Thần Phong chính là người đã giết mẹ cô đấy.
Vợ chồng của nhau mà anh ta không nói cho cô biết à.
Liên Hoa bực tức không thôi, tối qua đột nhiên cổ phiếu nhà cô bị thụt lùi đáng kể, mấy giá hết.
Mấy cổ đông lập tức rút ra khỏi công ty làm Cẩm gia bị phá sản, đồng thời ba cô cũng vì vụ giúp cô hại Ngôn Di mà giờ đang bị xử xét.
Cô ta cũng không để yên cho Ngôn Di, nếu đã đến bước đường cùng thì sợ gì lại không dám làm.
Ngôn Di như bị sốc, chỉ vì nghe lời của Liên Hoa mà hắn đối xử với mẹ cô như vậy, đã vậy còn nói rằng hắn thích cô, đúng là nực cười.
Cô đứng lên nụ cười đau khổ đến mấy, những lời tối qua của hắn như đã in sâu trong tim cô khiến cô tưởng chừng như thật nhưng hắn lại làm vậy với cô.
Tối hôm đó ở khách sạn, sau khi lễ kết thúc cô cũng không bỏ đi mà cô ở lại khách sạn với ý định giết chết hắn sau đó sẽ cùng hắn đến thiên đường.
Hắn đối xử với cô như vậy nên chẳng sai khi cô làm vậy với hắn.
Thần Phong vừa trở về khách sạn, hắn vừa bước vào phòng thì hắn chặn ngay lưỡi dao đến từ cô, thân thủ của hắn được huấn luyện qua bầy sói nên mấy chuyện như thế này cũng không khó đối với hắn nhưng hắn không ngờ người cầm dao đâm hắn chính là Ngôn Di.
Hắn nắm chặt cổ tay của Ngôn Di rồi hỏi:
- Cô làm gì vậy hả? Bị điên à?
Ngôn Di bị nắm đến tay hết cổ tay, cô vùng ra rồi nhặt con dao đưa lên trước mặt hắn nói:
- Tôi giết anh.
- Cô bị điên đấy à?
Nụ cười cô nở lên như kẻ điên, hắn nói bây giờ cô điên đúng là không sai, cô bị như thế này chính là do hắn gây ra.
- Anh có còn là con người không? Tại sao lại làm vậy với tôi, mình tôi chưa đủ hay sao anh còn giết mẹ tôi.
Lần cuối cô được gặp mẹ chắc là ở Thành Phố T, lúc ấy bà ấy còn nở nụ cười thật tươi nhìn cô nhưng cô nào biết đó là lần cuối cô được gặp bà ấy.
Nói rồi cô lao nhanh cầm con dao đến thẳng người hắn nhưng nào dễ vậy, hắn bẻ cổ tay cô làm con dao rớt xuống rồi nói:
- Tôi hận anh, nếu hôm nay không thể giết anh thì một ngày nào đó tôi sẽ giết anh.
Thần Phong nhăn mặt, khuôn mặt trở nên xám xịt hơn, hắn không biết cô nghe từ ai những lời đó nhưng việc cô chửi hắn và muốn giết hắn, chưa từng có người nào dám nói với hắn như vậy.
Hắn nhanh tay bế cô lên giường rồi nói:
- Tôi không chết vì tôi phải sống để cho em thấy tôi yêu em như thế nào.
Nói rồi hắn nhanh tay cởi hết âu phục của mình ra trước, cô hét toán lên:
- Không, tôi không muốn, anh cút ra.
Thần Phong thực sự lúc này rất tức giận, hắn dùng tay tát mạnh vào má cô lần nữa, rồi bóp cằm cô nói:
- Đây gọi là thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cô không có quyền..