Lúc này Thần Phong quay sang nhìn Liên Hoa rồi khắt khe nói:
- Lần sau đừng làm vậy nữa.
Cô ta khó hiểu rồi lại nũng nịu nói:
- Em nào có làm gì, là do cô ta ấy chứ.
- Đây là lần đầu cũng là lần cuối, nếu em còn đụng vào cô ấy thì gia đình em sẽ không còn ở Thượng Hải này nữa đâu.
Lời nói của hắn không chỉ là đang nhắc nhở Liên Hoa mà còn là lời nhắc nhở đối với tất cả mọi người.
Liên Hoa sửng sốt không nói nên lời:
- Nhưng vừa rồi chính anh là người đánh cô ấy.
- Đó là chuyện của tôi, cô ấy là vợ tôi và cô ấy cũng đánh lại tôi, coi như huề.
- Ngày hôm nay, tôi muốn nói rằng, Mạc Thần Phong tôi nếu còn thấy ai đụng vào cô ấy thì mọi người coi chừng mạng của mình.
Thần Phong nói rồi đi thẳng ra ngoài.
Điều hắn khó hiểu nhất chính là tại sao hắn phải giải thích như vậy trong khi vừa nãy hắn đã đánh cô trước mặt tất cả mọi người.
Hắn không muốn cô thấy hắn đối xử tốt với cô nhưng không đành lòng khi thấy Ngôn Di bị Liên Hoa vu oan.
Hắn đến Rouge, ngồi trong phòng với mấy cô quanh vây nhưng tâm trạng thì bức bối không thôi.
Cứ mỗi lần nhớ tới cảnh mình hét lên với Ngôn Di là như muốn hối lỗi nhưng nhớ lại cái tát thì hắn lại càng bực mình.
Bỗng nhiên có một cô gái tiến lại gần hắn, tay cô ta không ngừng cạ lên người hắn khiến Thần Phong đang nóng lại càng nhớ đến cô hơn, hắn đứng lên rồi nói:
- Cút hết đi, từ nay đừng đến nữa.
Thần Phong như không còn hứng thú gì với mấy cô gái này, hắn chỉ muốn biết cô như thế nào, đang làm gì, đã ăn chưa.
Nụ cười trong sáng khi thấy mẹ được phẫu thuật của cô, ngay lúc đó đã làm tin hắn như lỡ một nhịp, chỉ là hắn chưa bao giờ thừa nhận điều đó.
Hắn với chút men nồng trong người trở về nhà, về đến nhà thì chỉ thấy một màu tối om.
Không khí lạnh toát dường như bao chùm hết căn phòng, Thần Phong bước vào cửa và gọi lớn:
- Bạch Ngôn Di!
- Bạch Ngôn Di!
Hai đến tiếng thứ hai mà không thấy trong nhà có tiếng vọng lại, lúc này hắn mới lấy điện thoại ra và gọi ngay cho Tiến Kình
- Cô ấy đâu?
- Dạ phu nhân đang ở trong bệnh viện, cô ấy nói muốn gặp mẹ.
- Ừm.
Tiến Kình đầu dây bên kia mà không hết bất ngờ, anh rất sợ phải nói vì nếu nói anh sẽ bị Mạc Tổng xử chém nhưng nào ngờ anh chỉ nhận lại chữ ừm nhẹ nhàng.
Dù ai đó có cứng như cục băng thì đôi khi cũng sẽ bị tan chảy, Tiến Kình nghĩ.
Và còn một chuyện nữa mà Tiến Kình chưa nói với Thần Phong, vậy mà hắn đã cúp máy.
Điều này làm anh hoảng thêm lần nữa vì nếu lát hồi, hắn đến, làm sao Tiến Kình biết mở miệng.
Thần Phong tắt máy là lao nhanh tới bệnh viện, đó hắn có thể không lo lắng cho cô, mọi thứ từ cô bây giờ chính là định luật của hắn.
Ngôn Di đi đâu hắn đi đó, ai chửi cô hắn chửi người đó.
Thần Phong vừa đến bệnh viện thì gặp ngay Tiến Kình ở ngoài bệnh viện, hắn ngang nhiên bước xuống rồi nói:
- Cô ấy đâu?
Tiến Kình rụt rè nói như chú thỏ bị bắt tóm:
- Cô ấy đang ở trong phòng và một điều nữa là mẹ của phu nhân đã qua đời.
Thần Phong hết sức bất ngờ với điều này, ngay cả mẹ vợ của hắn mà cũng có người dám đụng tới.
Hắn khẩu khí như muốn nuốt chửng người làm ra việc này, hắn nói:
- Tìm ra người làm việc này, khiến gia đình họ sống không bằng chết cho tôi.
Nói rồi hắn đi nhanh vào trong, điều hắn không dám nghĩ tới chính là tâm trạng bây giờ của cô như thế nào.
Hắn vừa bước tới trước cửa phòng thì đã nghe tiếng khóc chói tai, Ngôn Di ngồi ngay trên mặt sàn, trước cửa phòng của mẹ cô, hai tay cô chống xuống sàn, nước mắt cứ lã trã rớt xuống đầy sàn.
Khung cảnh này chắc chắn không thể không làm hắn siu lòng.
Thần Phong ngồi xuống rồi quỳ trước mặt cô, Ngôn Di ngước dậy nhìn hắn.
Vẻ mặt đó đột nhiên cô lại cảm thấy gần gũi đến lạ thường, giờ đây cô chính xác chỉ còn lại mình hắn để dựa dẫm nhưng biết sao được, hắn cưới cô chỉ là vì mẹ cô, bây giờ còn có thể giải phóng cho nhau.
Ngôn Di nghẹn ngào nói:
- Mẹ tôi mất rồi, bà ấy đi rồi, tôi và anh coi như cũng hết nợ, chúng ta li hôn đi.
Đây là câu khiến Thần Phong sốc nhất từ trước đến giờ, vẻ mặt đau khổ của cô cùng giọt nước mắt rơi của cô, khuôn mặt trắng hồng giờ lại càng hồng hơn với cái tát hồi nãy của hắn.
Cô khóc đến mức nấc lên, giọng nói thảm thương đến lạ thường, hắn nhìn cô rồi ôm cô vào lòng nói:
- Chúng ta sẽ không li hôn.
Ngôn Di không còn quan tâm đến hắn nói gì, cứ thế chìm vào lòng hắn, lòng ngực hắn rất ấm, tay hắn cũng rất rộng để ôm hết cô vào lòng.
Ngôn Di chưa bao giờ thấy hắn như vậy nhưng đây cũng đủ để có thể an ủi cô qua nỗi đau mất mẹ.
Một lát sau khi cô tỉnh dậy thì thấy mình đầu dựa vào ngực hắn, khung trời tối mực, cô sà vào lòng hắn giữa khu vườn bí ẩn của hắn, thể hiện nên thơ trữ tình tạo phong cảnh đặc sắc.
Ngôn Di thình lình ngồi dậy, cô nói:
- Sao lại ở đây?
- Tôi đưa cô về nhà.
- Chuyện mẹ tôi......
Hắn đang ngồi nhưng cũng phải đứng lên nói chuyện với cô, thân hình cao ráo như muốn ôm tiếp cô vào lòng:
- Đã có người xử trí, ngày mai sẽ làm lễ tang.
Ngôn Di lại hỏi tiếp thêm một câu nữa, đó chính là mối quan hệ của hắn và cô.
Cô cưới hắn cũng chỉ vì mẹ và giờ mẹ mất, đây là lúc để cô thoát khỏi hắn nhưng chưa kịp mở lời thì hắn cướp lấy lời cô rồi nói:
- Sẽ không li hôn.
- Tại sao?.