Kết thúc nụ hôn thì bây giờ cô đã về tới trước cổng nhà hắn, nhà Thần Phong khá to nhưng nó khác với nhà của Tuấn Kiên một chỗ là ngôi nhà theo kiến trúc cổ xưa hơn.
Nhìn từ xa thì nó không khác gì toà lâu đài, bên trong ngay ở giữa có một đài phun nước cực lớn.
Ngôn Di ngó nghiên rồi rốt cuộc cũng phải xuống xe, vừa xuống xe thì cô liền bước theo hắn ngay.
Hắn đi đâu thì cô theo đó, đến gần cửa thì có một quản gia nữ chào cô:
- Chào phu nhân.
Cô cả kinh không biết làm gì, hai từ phu nhân nói ra thì dễ nhưng để nghe lọt tai thì hơi khó, cô nhìn qua sắc mặt của Thần Phong đang ngồi trên sopha, thấy hắn không quan tâm, cô cũng nhanh chóng đáp lại:
- À không, dì cứ gọi con là Di Di đi, con không quen.
Ban đầu nghe Thần Phong nói sẽ dẫn cô gái nào về, thì bà cũng cả kinh, trước giờ hắn lăng loàn bên ngoài không nói nhưng bây giờ lại dắt về mấy cô gái như kia thì chết mất nhưng không, vú Trần ngạc nhiên khi thấy cô gái trước mặt rất lễ phép, nét mặt trong sáng, rất ưa nhìn, không như bà nghĩ và đặc biết hơn hai chữ phu nhân này được Thần Phong cho phép bà gọi như vậy đối với cô gái này thì chắc hẳn cô phải có gì đặc biệt.
- Được rồi, mau vào đi, dì nấu cơm rồi, có gì cứ gọi, gọi Dì Trần là được.
- Dạ vâng.
Ngôn Di lặng lẽ đứng im ở đó, không dám di chuyển nhưng rồi cũng phải đi đến gần chỗ hắn nói:
- Tôi không mang đồ, đêm nay để tao quay về lấy đồ đi.
Thần Phong cau mày lại tỏ vẻ không vui, hắn lười nhát nói:
- Không cần, hôm nay ở lại đây, sáng mai rồi về.
- Nhưng mà....
Thần Phong không nói gì nữa nhưng ánh mắt của hắn không khác gì con sói hung tỡn muốn ăn thịt cô vậy.
Trong bàn ăn chỉ có hai người, hắn thì chăm chú với bữa cơm cũng mình còn cô thì gắp một miếng rau cũng thấy khó, Ngôn Di chẳng muốn làm gì, vẻ mặt lo sợ cùng với dòng mồ hôi lấm thấm đã ướt hết trán cô.
Thần Phong thấy thế mới nói:
- Không cần phải lo lắng, tôi không ăn thịt cô.
Nói rồi hắn đi thẳng lên cầu thang, lúc này cô mới nhẹ nhõm được một chút nhưng cứ nghĩ tối nay phải đối mặt với hắn như thế nào là cô lại thấy sợ.
Sau khi ăn xong, Ngôn Di cũng bưng hết đồ ăn vào bồn rồi rửa chén như thường ngày, mặc dù đều là Minh Nguyệt rửa ở nhà nhưng cô cũng không tệ đến mức cái bát còn không biết rửa, dì Trần từ trên xuống thấy mới nói:
- Di Di, con cứ để đó, lên phòng tắm rửa đi.
- Thôi, không sao, để con rửa nốt đã.
Nghe xong thế di Trần cũng chuẩn bị ra khỏi nhà, trong khuôm viên nhà hắn có tận hai ngôn nhà.
Ngôi nhà thứ nhất dành cho chủ và thứ hai thì dành cho người giúp việc, mặc dù hắn cũng không cấm bà ngủ lại đây nhưng bà lại không quen với ám khí lạnh lẽo trong căn nhà này nên ra ngoài.
- Dì đi đâu vậy ạ?
- Trong khuôn viên còn có một ngôi nhà nhỏ, dì ngủ ở đó.
- Vậy sao dì không ngủ đây?
- Nơi này dành cho ông bà chủ.
Con cũng mau lên, rồi đi ngủ.
- Dạ.
Mặc dù nói thế nhưng lòng cô vẫn tràn đầy lo lắng, cái quái gì lại chỉ có cô với hắn ở nhà một mình.
Cô nhìn thoáng qua cũng không có nhà cửa nào ở xung quanh nhà hắn, cô khẽ rùng mình.
Thần Phong từ trên lầu đi xuống nói:
- Cô cứ định đứng đó à, lên phòng đi, phòng thứ hai bên tay trái.
Ngôn Di rửa chén xong thì cũng lên phòng đó, cô lo sợ nhưng rồi trong phòng chả có ai, cô lại thở phào lần nữa.
Cô không có ý định đi tắm mà nằm ngay lên trên giường, không có đồ thì bắt cô tắm kiểu gì.
Vừa nằm vùi đầu vào trong trong được một lát thì đằng sau cô đã có ám khí, cô bật dậy, Thần Phong đang ngồi trên chiếc ghế, tay còn cầm điếu thuốc trắng.
Hắn nhả làn khói ra, dùi đầu thuốc vào gạc tàn rồi tiến gần đến cô.
Cô bất giác lại tiến về phía góc giường.
- Cô sợ gì chứ, loại người như cô thì chắc cũng đã ngủ với hàng tá đàn ông, người như vậy mà kiếm được nguòi chồng như tôi không phải quá tốt sao.
Cô cũng đâu muốn làm vợ hắn, cô nói:
- Nếu tôi đã như vậy thì sao anh lại cưới tôi, anh thì cũng khác gì tôi cơ chứ, nói ra số người anh quen còn nhiều hơn cả tôi, vậy xem ra tôi mới là người thiệt chứ.
Nói xong cô liền bay nhanh xuống giường, mặt hắn bắt đầu nhăn nhó.
Cô gái này lấy đâu ra dũng cảm để nói mình như vậy, núc cười.
Hắn níu lấy tay cô rồi kéo cô quay lại giường nói:
- Nếu đã thiệt, thì hôm nay tôi bù đắp cho cô.
Thần Phong vừa dứt lời, đã hôn ngấu nghiến môi cô.
Đôi môi khô giờ lại trở nên ướt át hơn, thấy được thế Ngôn Di liên đẩy Thần Phong ra, tay lau môi rồi nói:
- Anh có bệnh à? Đau thế này.
Thần Phong nhếch môi bạc lên, lại chửi hắn, vậy thì để hắn xem, qua đêm nay cô còn chửi được hay không, hắn nói:
- Vậy tối nay tôi cho cô xem rằng tôi có bệnh gì?
Dứt lời, Thần Phong lôi chân cô đến giữa giường, tay hắn nhanh chóng đã kéo chiếc quần cô xuống, lúc này cô hoảng kêu lên:
- Đừng, tôi chưa tắm.
Thần Phong cười nhếch mép, nói:
- Không sao, tôi chính là thích mùi hương trên người cô.
Nếu để cô đi tắm thì mùi hương đặc trưng của cô dường như tan biến, hắn cảm thấy mùi hương cực dễ chịu, so với các mùi nước hoa nồng nàn.
Hắn nhanh chóng cởi hết đồ cô ra, từ nội y cho tới áo quần đều được hắn ném rãi rác trên khắp phòng.
Ngôn Di bị hắn hôn đến mức tình mê ý loạn, tay chân cứ nhão nhét cho đến khi hắn banh chân cô ra, lúc này cô mở to mắt nhìn hắn, rồi nhìn xuống thân mình không có tới một mảnh vải.
Đột nhiên hắn dừng lại, hắn đứng lên rồi cởi hết âu phục của mình ra, Ngôn Di lại hoảng, cô vô thức lùi lại đến thành tường, lùi đến đường cùng cô mới nói:
- Xin anh đấy, đừng đối xử với tôi như vậy.
Hắn không khác gì ngoài khuôn mặt lạnh ấy, hắn khinh bỉ cô, qua tay bao đàn ông rồi còn đòi hỏi hắn.
- Cô đã bảo mình thiệt thì tối nay tôi bù cho cô, để sau này cô vẫn sẽ nhớ đến hương vị của tôi, tôi đảm bảo mấy người đàn ông từng đụng qua cô sẽ không bao giờ bằng tôi.
Hăn quỳ một chân lên giường rồi cầm chân cô kéo thẳng đến chỗ hắn, cô cả kinh, giờ cả thân hình hắn đang đứng trước mặt cô.
Cô hoảng loạn cầu xin hắn:
- Không, tôi không muốn, xin anh đừng..