Ngôn Di dù có cứng rắn bao nhiêu thì đứng trước mặt của Thần Phong, cô cũng chỉ là một con kiến.
Hắn hô mưa gọi gió, làm ăn lớn đến vậy, người nể mặt hắn không ít chỉ có nhiều.
Chẳng lẻ người như cô mà hắn không có cách xử lí chắc.
Hắn vẫn nhìn cô, vẻ người cô rúm, tay cô còn đang nắm chặt một bên cánh áo của hắn.
Hắn đẩy tay cô ra làm người cô mất cân bằng vì dường như không có trọng lượng khiến cô ngã khuỵ xuống đất, mắt cô cũng đã lấm thấm vài giọt nước mắt.
Thần Phong đi đến bên sopha rồi ngồi xuống nói:
- Tôi vẫn sẽ cho cô hai sự lựa chọn.
Một là làm người phụ nữ của tôi, hai là bước ra khỏi đây và đừng bao giờ thấy mẹ cô nữa.
Ngôn Di như khóc nghẹn cả lên, cô không biết mình phải làm sao.
Một bên là hi sinh thân mình, hai là hi sinh mạng sống của mẹ cô, cô chợt đứng lên tiếp tục hỏi hắn:
- Tôi không muốn làm người phụ nữ của anh cũng càng không muốn mẹ tôi cứ thế, anh còn có thể cho tôi thêm sự lựa chọn không?
Đúng là đi quá giới hạn của hắn, chưa từng thấy có ai như cô, giờ cô đang đứng trước mặt ra giá với hắn sao.
Nếu cô thích hắn vẫn sẽ cho cô, như thế thì mới kích thích chứ, giọng nói hắn như tà mị rót vào đầu cô, hắn nói:
- Vậy được, cô không muốn trở thành người phụ nữ của tôi thì trở thành vợ tôi đi.
Cô to mắt tròn xoe nhìn hắn, đây là sự lựa chọn quái đảng gì vậy, chẳng khác nào như ban đầu, chỉ qua là vợ thì khác chút với cô gái khác à, cô nghĩ
Thần Phong lại tiếp tục nói:
- Tôi cũng đã gặp qua nhiều phụ nữ rồi, mọi thể loại tôi đều thấy qua nhưng cô nếu đã không muốn giống họ thì tôi cho cô một đặc ân trở thành vợ tôi.
Cả đời hắn, chưa bao giờ nghĩ đến cái gọi là vợ vậy mà có người khiến hắn muốn biến cô làm vợ, coi như là trói buộc cô vậy.
- Bây giờ thì cô có ba sự lựa chọn rồi.
Ngôn Di cúi gầm mặt xuống, không nói gì, đúng là điên rồi, giờ còn là vợ thì chắc cũng không sung sướng là mấy nhưng nếu được cô vẫn chọn mình làm vợ hắn thay vì chỉ ở bên cạnh hắn mang danh là tình nhân được bao nuôi.
- Được, tôi đồng ý, trở thành vợ anh thì có gì mà không dám.
Và bây giờ anh có thể đồng ý cho mẹ tôi phẩu thuật được rồi chứ.
- Sau khi đăng kí kết hôn, tôi sẽ cho mẹ cô được toại nguyện.
Hắn nào dám nghĩ cô lại có thể đồng ý nhưng nếu đồng ý rồi thì hắn đương nhiên cũng thoả mãn, hắn sẽ dày vo cô đến khi cảm thấy chán rồi thì hắn hoàn toàn có thể rời bỏ nhưng hắn muốn kết hôn là vì chỉ cần một ngày nào đó cô bỏ chạy thì dưới pháp lí cô vẫn là vợ hắn và đương nhiên là hắn có quyền lôi cô về.
Ngay sau lúc đó, cô và hắn cùng đến cục dân chính.
Ban đầu cô nghĩ hắn cũng chỉ định đùa giỡn nhưng ai ngờ đến khi quyển sổ kết hôn được đưa ra cô mới hoàn toàn tỉnh mộng, cô và hắn trở thành vợ chồng rồi.
Rất nhanh và cũng rất hoãn sợ, cô không biết rằng cuộc đời mình sau này nó sẽ không khác gì tờ giấy bị nhàu nát cả.
Bệnh viện
Vừa thấy Giai Lạc bước ra khỏi của phòng phẩu thuật thì cô mới chạy nhanh lại hỏi:
- Mẹ tôi sao rồi, bà ấy có bị gì không?
- Bà ấy không sao rồi, phẩu thuật rất thành công.
Giai Lạc ban đầu cũng hết sức ngạc nhiên khi cô biết mẹ của Ngôn Du được phép tiến hành phẩu thuật, điều nàu cũng chứng tỏ một điều rằng Ngôn Di phải làm một điều gì đó để có thể đánh đổi được việc này.
Cuộc đời Ngôn Di từ bây giờ sẽ không còn tốt đẹp gì nữa.
Ba cô không biết có hại chết ba mẹ Thần Phong hay không nhưng xem ra hắn cũng có thù hận trong người, để cô bị giày vò bởi hắn thế này, Giai Lạc cũng sợ không bằng việc cô gái này sẽ đem lòng yêu hắn.
Đấy chính là thứ mà Giai Lạc sợ nhất, cô chứng kiến không ít cảnh hắn đem các cô gái sau khi chơi xong đến các đám người để mặc họ giải quyết cô gái đó cũng chỉ vì các cô gái đó yêu hắn.
- Cảm ơn bác sĩ.
- Không sao, cô không cần cảm ơn tôi, nên cảm ơn người cho mẹ cô được tiến hành phẩu thuật.
Nghe thế Ngôn Di liền nhếch mép cười, vì gì mà cô phải cảm ơn hắn, điều tồi tệ này xảy ra với cô cũng do một tay hắn gây ra thì cớ gì cô phải cảm ơn hắn.
Cô đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn vào bên trong phòng mẹ cô.
Cô biết chắc chắn rằng bà sẽ rất buồn nếu cô làm vậy để trao đổi nhưng không còn cách nào khác, mẹ cô chỉ có một, cô đã không có ba thì thân thể cô thì có là gì cơ chứ, cô nghĩ.
Đang ngồi bần thần trên hàng ghế dài không người qua thì bỗng điện thoại reo lên.
Cô nhướng mày, số điện thoại này có hơi lạ nhưng nó rất đẹp, số điện thoại rất dễ nhớ với những con số ấn tượng đã khiến cô nhớ ngay và cô trả lời:
- Cho hỏi ai vậy ạ?
- Ra ngoài đi, tôi đón em.
- Sao anh biết số điện thoại của tôi.
- Không quá khó, mau ra ngoài, tôi đưa em về.
Ngôn Di ngước nhìn về phòng bệnh mẹ cô, mẹ cô còn chưa tỉnh dậy, sao cô có thể bỏ đi được.
Cô khẽ nói:
- Có thể đợi mẹ tôi tỉnh dậy được không?
- Sẽ có y tá chăm sóc còn giờ cô mau ra ngoài, đừng để tôi nói lần nữa.
Ngôn Di cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền qua tai cô rồi cô cũng phải chịu thua nói:
- Tôi sẽ ra ngay.
Vừa ra ngoài thì cô đã thấy chiếc Maybach cùng với bóng dáng đàn ông, tay đang cầm điếu thuốc trắng, hắn nhả làn khói ra rồi thấy cô, hắn mới xoay người, vứt điếu thuốc xuống rồi nói:
- Lên xe.
Cô cũng lặng lẽ nghe theo hắn, cô định ngồi ghế sau nhưng ánh mắt gắt gao của hắn đang nhìn cô làm cô phải ngồi lên ghế phụ.
Sau khi lên xe, hắn đột nhiên lại gần cô hơn, một chút nữa và cô đã bị hắn hôn thêm lần nữa.
Nụ hôn mạnh liệt như muốn đem cô nuốt sống, từ khi gặp cô cái gọi là kiềm chế, trong phút chốc đã tan biến.
Cô bị hắn hôn mà người rả rời, không nhúc nhích cứ thế để cho hắn làm gì thì làm..