(Các yếu tố có trong truyện hoàn toàn chỉ là giả tưởng dựa trên đầu óc sáng tạo của tác giả, không có yếu tố thực liên quan đến đời thực nha)
Nói đến Bắc Kinh thì người ta nghĩ tới ngay Dương Tuấn Kiên với tập đoàn Dương Thị về ngành tài chính nhưng nhắc tới Thượng Hải thì người ta phải nói tới Mạc Thần Phong, hắn không như Dương Tuấn Kiên chỉ nổi tiếng về mảng chính trị, thương mại mà hắn còn giống như một ông chủ trong thế giới xã hội đen.
Lăn lộn trên thương trường từ bé, bản năng sống với loài thú khiến hắn lạnh lùng và quả cảm hơn cả Tuấn Kiên.
Hắn không nương tay với bất kì ai phản bội lại hắn, đặc biệt trong giới xã hội đen.
Hắn một tay xây dựng nên tập đoàn Mạc Thi được như ngày hôm nay là nhờ tính thông minh, lạnh lùng và đặc biệt hơn là biết chọn đối thủ.
Hắn rất khinh thường những kẻ lười biếng và nhát gan vì thế mà lúc đó hắn cực kì hứng thú khi hợp tác với Tuấn Kiên và giờ cả hai trở thành bạn thân.
Hôm nay là ngày Ngôn Di đến Thượng Hải.
Ban đầu Minh Nguyệt muốn theo cô để lo cho cô ổn định rồi bà về nhưng cô cũng lo bà tuổi cao nên tự mình đi.
Năn nỉ mãi mới được, vừa bước xuống khỏi sân bay thì cô đã hít mũi lên hít mũi xuống vì sự thay đổi thời tiết khá đột ngột.
Cô có liên lạc với một người bạn ở Thượng Hải, người bạn đó đã giới thiệu cô một nhà trọ nằm ngay giữa trung tâm Thượng Hải, đã vậy giá cả cũng khá ổn nên cô quyết định đến đó ở.
Sau khi làm hết thủ tục đăng kí, thì cô cùng với người bạn đó tên là Phương Thi ở cùng một nhà trọ.
Ngay sau đó cô cũng sắp xếp đồ đạc vào phòng rồi mặc thêm đồ ra ngoài, thời tiết ở Thành phố T thì khá ấm áp nhưng đối với Thượng Hải thì giờ tuyết đang rơi, màn tuyết trắng xoá phủ lên đầu cô nên cô phải đội thêm mũ.
Cô đi bộ trên con phố khá nhộn nhịp và đông người qua lại.
Cô định là sẽ đi thăm quan nơi đây một ngày rồi mai sẽ đi tìm việc làm sau.
Cô đang định qua đường, vì không chú ý nên khi đèn chuyển sang màu xanh thì cô bước qua, mắt còn không chú ý đến phía trước nên rồi.
Một chiếc xe ngang qua đâm sầm vào cô, nhưng may thay lúc đâm vào chiếc xe bẻ lái kịp nên chỉ đụng vào chân cô làm Ngôn Di ngã xuống chứ không ảnh hưởng tới cơ thể nhiều.
Cô cố gắng đứng dậy nhưng vô ích, dòng người bắt đầu lại gần cô hơn, lúc này cô mới nhận ra rằng mình là người sai nên cô không có ý định sẽ khiển trách chiếc xe đó.
Từ trên xe, bóng người to lớn bắt đầu đi ra đến chỗ cô.
Ngôn Di thoáng chốc lại bị hớp hồn bởi hắn.
Thần Phong đi đến gần đầu xe rồi lạnh lùng mở miệng nói:
- Cô làm tôi trễ hơn 4 phút 28 giây.
Cô nhíu mày, không hiểu anh ta nói gì, dù cho cô là người sai nhưng cô cũng đau thế này anh ta lại còn nói thế à.
Ngôn Di cố đứng lên, người đứng xem thì nhiều nhưng không một ai đến giúp cô vì có thế lực ghê gớm không cho họ làm đang đứng trước mặt họ.
Ngôn Di gượng được dậy và di chuyển đến gần Thần Phong nói:
- Thành thật xin lỗi, tôi qua đường mà không chú ý, nếu như có làm anh trễ việc thì tôi cũng biết làm gì phải đền cho anh nên mong anh bỏ qua cho.
Thấy Thần Phong không nói gì, cô khó khăn nhặt đồ phía dưới với sự giúp đỡ của một cô gái rồi cô nói:
- Cảm ơn cô.
Rồi Ngôn Di khó khăn bỏ đi, Thần Phong khá ngạc nhiên vì cô ta không phải cố tình mà cũng không có ý định bắt đền gì anh vì ở Thượng Hải này ai không ham muốn có được hắn, hắn cười khẽ và nói thầm tôi nhớ được mặt cô rồi.
Dòng người qua lại cũng khá ngạc nhiên vì đây là cô gái đầu tiên không bị ảnh hưởng bởi sự hấp dẫn của Thần Phong, mặt ai cũng cứng đờ mà nhìn bóng Ngôn Di đang đi phía trước.
Thần Phong cũng nhanh chóng lên xe rồi lái đi mất, dòng người cũng dần dầm tản ra, ai đi về phía người đó.
Ngôn Di bước đi từng bước khó chịu đến bên chiếc ghế đá rồi ngồi xuống, cô bóp chân thật mạnh để dịu bớt cơn đau.
Cô cũng rất ức, dù là cô sai nhưng nếu là người cũng nên giúp người ta chút chứ, đâu ra lại cứ nói vậy, đã vậy một đống người cũng không ai ra đỡ cô dậy.
Đúng là nơi đất khách quê người chẳng có ai là tin tưởng cả.
Tối về, Ngôn Di định gọi nói cho Ngọc Anh biết nhưng biết bà cô này giờ đang hú hí với người yêu rồi nên cô cũng chẳng nói gì.
Phương Thi thấy cô vừa về thì gọi cô ra ăn cơm, nói:
- Di Di, ra ăn cơm đi, cậu đã xin được việc làm chưa.
Cô cởi áo khoát ra rồi ngồi bên ghế, mệt mỏi nói:
- Hôm nay, tớ định đi thăm quan một ngày nhưng mà xui ghê, chiều nay vừa gặp một tên quái đảng cực kì, dù tớ có không chú ý mà đi lúc đèn xanh thì cũng đừng vô tình đến thế chứ.
Anh ta đâm vào chân mình rồi nói cái gì là mình làm trễ hẹn của anh ta, nhìn thấy mà ghét.
Phương Thy nhìn cô rồi cười nói:
- Ai bảo cậu không chú ý cơ chứ
- Nhưng người ta cũng đâu cố tình.
- Được rồi mau ăn cơm đi.
Và còn về việc làm thì sao, cậu tính thế nào.
- Tớ cũng chưa tính nữa
- Hay cậu làm chung với tớ đi, tớ đang làm quán bar Rouge, không phải là làm gì xấu đâu, chỉ là phục vụ xong rồi bưng đồ ăn thôi, do mới mở thêm chi nhánh nên quán cần tuyển nhân viên.
- Vậy cũng được.
- Vậy mai tớ dẫn cậu đi xem sao.
Cả hai ăn uống rồi Ngôn Di rửa chén.
Sau đó, cô cũng mệt lả cả người, còn thêm đôi chân nhức mỏi không thôi, đã vậy tối đó Minh Nguyệt còn gọi điện hỏi thăm cô nhưng mà cô cũng chỉ biết dấu chứ không nói gì mắc công để mẹ cô phải lo.
Ngôn Di sau khi đi nói chuyện xong thì ngủ ngay một giấc tới sáng..