Cô được nhập viện vì sốt huyết dạ dày, bác sĩ nói với hắn:
- Tình trạng dạ dày của bệnh nhân khá yếu do ảnh hưởng của việc đã từng bị sảy thai cộng với việc uống thuốc tránh thai quá liều và đặc biệt hơn vợ anh hay bỏ bữa.
Cộng tất cả điều trên dẫn tới xuất huyết dạ dày, tôi nghĩ anh nên chăm sóc vợ anh nhiều hơn.
Tuấn Kiên nhăn mặt lại, cô từng có thai mà sao hắn không biết, đúng là hắn quá tệ bạc, hắn hỏi:
- Vợ tôi có thai khi nào vậy bác sĩ?
- Đã khá lâu và rồi đã bị sảy thai nên có di chứng vậy nên khả năng cô ấy mang thai không cao.
Đã vậy còn kèm thêm vấn đề về dạ dày nên anh cố gắng chăm sóc vợ mình thật tốt để cải thiện sức khoẻ.
Hắn tối sầm mặt lại, chưa hết lo lắng do cô uống thuốc tránh thai thì lại do ảnh hưởng của việc sảy thai, lúc này hắn không biết mình nên làm việc, đầu óc cứ rối rắm hết lên.
Tuấn Kiên quay trở lại phòng bệnh, cầm thêm lọ thuốc tránh thai vào, hắn ngồi xuống nhẹ nhàng.
Ngọc Anh cũng đã tỉnh, cô thấy hắn không vui đã vậy còn thứ hắn cầm bên tay khiến cô ngỏ lời:
- Em xin lỗi.
Hắn cũng rất buồn bởi vì đến tận lúc này mọi thứ về cô hắn đều chưa biết hết, hắn cầm lấy tay cô khẽ nói:
- Em không cần phải xin lỗi, anh mới là người có lỗi khi để em phải sảy thai.
- Anh biết rồi?
Ngọc Anh ngạc nhiên hỏi hắn, vì sợ hắn buồn nên giờ cô vẫn chưa muốn nói, đã vậy thể chất kém khiến cô khó mà mang thai, với lại tinh thần vẫn bị ám ảnh bởi đứa con đã mất.
Sau khoảng hai tháng cô ở Anh, cô đã có những triệu chứng khó ở trong người nên đã đến bệnh viện kiểm tra và rồi cô biết mình đã có thai.
Điều này đối với cô có chút rối bời nhưng rồi cũng quyết định sinh nó ra.
Cuộc đời số khổ, trông một lần lao lực, cô ngã xuống từ cầu thang khi đi giao hàng nên sảy thai.
Hằng đêm cô đều khóc rất nhiều, lúc đó cô chỉ muốn trở về Bắc Kinh, ôm chầm lấy hắn, khóc thật nhiều nhưng Ngọc Anh vẫn phải chịu sự cô độc đó một mình, mỗi lần sờ đến bụng nhỏ là cô lại nhớ tới đứa nhỏ chưa kịp hình thành của cô
- Ừm.
Tuấn Kiên đỡ cô dậy, hắn ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô nói:
- Đừng uống thuốc tránh thai nữa.
- Anh muốn em sinh con cho anh.
Ngọc Anh nghe những lời này như muốn ứa máu ruột gan, hắn cũng đau khổ không kém cô.
Trong hoàn cảnh cô biết nó mất, cô đau và cô khóc còn hắn thì lại không biết và giờ hắn đau đớn vì điều đó.
- Nhưng bác sĩ nói em rất khó có khả năng.
Hắn mỉm cười nhìn cô rồi nói:
- Hằng đêm sẽ làm, làm và làm cho đến khi em có thì thôi.
- Vô sỉ.
Ngọc Anh không biết hắn lấy đâu ra nhưng lời nói mất liêm sỉ này nhưng cô vẫn muốn nghe.
Câu nói như an ủi, như đang dịu dàng nói cô không sao rồi, bảo cô rằng dần dần sẽ có thôi.
Vì khá mệt nên hắn đút cháo cho cô xong là hắn ôm cô để cô dựa vào lòng hắn ngủ thiếp đi, lòng hắn rất ấm, đủ để cô ngủ cho đến tối.
Đang ở bệnh viện thì đột nhiên cô nhận được điện thoại của Ngôn Di, ngồi bên cạnh cô, hắn lấy đang gọt táo rồi đưa điện thoại cho cô:
- Rốt cuộc thì cậu cũng nhớ tới tớ rồi đấy hả?
Đầu dây bên kia, Ngôn Di bất mãn, ai mới là người bỏ cô đi trước, cô đáp:
- Bỏ qua chuyện đó đi, cậu và anh ta kết hôn khi nào vậy?
Ngọc Anh khó hiểu nhìn sang hắn, rồi tự hỏi làm sao mà Ngôn Di biết, cô hỏi:
- Làm sao mà cậu biết?
- Thì cái hôm, anh ta đến đón cậu ở quán bar, anh ta đã nói rằng: " Cô ấy là vợ tôi ", nói rồi anh ta mang cậu đi luôn, anh ta mà không nói thì có phải cả đời này tôi sẽ không biết cậu và Dương Tuấn Kiên đã kết hôn không?
Đúng thiệt như lời Ngôn Di, cô cũng chưa có ý định nói với Ngôn Di vì điều này có hơi....!Nhưng ai ngờ hắn lại nói trước cô, cô nhớ hôm đó say quá nên thức dậy đã thấy mình ở nhà.
Ngọc Anh nói:
- Cậu tin lời anh ấy à? Nếu như tớ không phải vợ của Tuấn Kiên, có phải cậu cũng sẽ để anh ấy đứa tớ đi không?
- Nè, chỉ là do chồng tớ thôi nhé, nếu không hôm đó dù có thể nào, tớ cũng sẽ đưa cậu về nhà tớ rồi.
Ngọc Anh cười khúc khít, cô biết thế nào Ngôn Di cũng sẽ viện lí do này nọ, cô đáp:
- Vậy sao sáng hôm sau, cậu không gọi điện hỏi tớ.
- .........
( Đoạn hội thoại này sẽ được chuyển qua truyện bên kia nhé, nội dung có phần không liên quan đến cốt truyện bên này)
Tắt máy, Ngọc Anh mới nhìn sang hắn, cô lườm hắn rồi nói:
- Sao anh lại nói cho Ngôn Di biết chuyện mình kết hôn.
Tuấn Kiên nhét ngay miếng táo vào miệng của cô, rồi khó chịu nói:
- Thần Phong và Ngôn Di đã kết hôn và có hai đứa con mà anh hiện tại còn chưa có gì, tuyên bố một chút như vậy cũng không được sao?
- Hừm.
Ngọc Anh sắp ngột ngạt đến chết với bầu không khí đầy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện nên cô ỉ oi nói với hắn:
- Em muốn về nhà.
Tuấn Kiên đột nhiên nhìn cô rồi cười, thấy hắn cười cô mới hỏi:
- Sao lại cười?
- Anh cũng muốn về nhà, sau đó sẽ đè em một ngày năm lần được chứ?
Ngọc Anh ngượng đỏ mặt, cô căm nín mồm, không biết nói gì nữa, chỉ đáp:
- Vậy không về nữa.
Tuấn Kiên chỉ định đùa chút xíu vậy mà cô đã sợ đến thế, hắn đưa miếng táo vào miệng cô nói:
- Ngoan, hết bữa nay thôi.
- Em không muốn về nữa.
- Vậy thôi chúng ta làm ở đây cũng được.
- Câm mồm.
Dứt lời cô chui ngay vào trong chăn, cô sợ chỉ một lát nữa thôi, hắn sẽ đem thịt cô ở đây như lời hắn nói vì trước giờ hắn ít khi nói mà không giữ lời..